Diễn Đàn Yêu Truyện
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Yêu Truyện

Kết nối cộng đồng yêu truyện Việt Nam
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ

Go down 
Tác giảThông điệp
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:08 pm

Từ đây nơi này mỗi ngày sẽ lưu những dòng viết để quên.

Không hẳn chỉ là một câu chuyện, với mình có thể là một đoạn đường đã qua... Đôi chổ sẽ được chỉnh sửa... nhân vật không hẳn là một ai. Tựa đề có thể nói lên rất nhiều điều hơn bao lời dẫn dông dài...

Vẫn biết có câu nếu kiên trì giấc mơ sẽ thành hiện thực, nhưng hiện thực nghiệt ngã hơn giấc mơ và mấy ai đủ sức đi đến cuối con đường.

Hi vọng quá khứ và tro tàn hãy ngủ yên.



Chap 1: Cô gái "khoảnh khắc".


Tôi biết chú ý đến con gái từ khá sớm. Đâu đó trong khoản thời gian mẫu giáo, nhận thức về gái xinh đã hình thành, cô gái đầu tiên thu hút cái nhìn cùng suy nghĩ của tôi đến vào năm cuối cấp tiểu học...

Nhưng mãi đến năm lớp 10, cô gái đầu tiên tỏa sáng trong trái tim tôi lần đầu hiện diện đâu đó sau dãy hành lang đầu năm học mới. Tôi vẫn nhớ hình ảnh của cô ấy của ngày ấy, nụ cười rạng rỡ trong tà áo dài thướt tha... Mỗi ngày, hàng nghìn khuôn mặt lướt qua bạn, nhanh chóng được xóa nhòa bởi hàng vạn khuôn mặt theo sau..., nhưng sẽ có "khoảnh khắc" tôi xin mượn lời nhà văn Nguyễn Nhật Ánh như sau:

"Tôi đã gặp hàng nghìn gương mặt, chiêm bao sao chỉ một người."

Rồi thời gian đi qua, mối tình đầu của tôi, nếu không tính lần nhận được lá thư ngỏ lời từ hồi lớp 8, từ cô gái chưa bao giờ gặp nhau, đã đến sau đó không lâu. Cô ấy là H, không phải cô gái trong "khoảnh khắc" tôi vừa nhắc đến bên trên.

Người ta thường nói, số phận do người, định mệnh tại trời... Ngẫm lại những năm tháng đã qua, tôi cũng dần tin đôi phần vào lời người xưa.

Ngày còn trẻ dại, tôi đã sớm chơi trò chinh phục. Tôi tin việc tiếp cận một cô gái cũng như sáng tạo một cuộc chơi, mà ở đó giữ được tính hấp dẫn của trò chơi là một yếu tố then chốt... Tôi chọn lối chính diện, ít khi cần qua trung gian. Tình đầu của tôi là nàng lớp trưởng xinh xắn... Chính từ mối tình đầu này, với những lời tiên đoán đi trước khi chúng tôi nắm lấy tay nhau, cách mà chúng tôi đã đi đến kết thúc ảnh hưởng không ít đến cách nhìn tình yêu trong tôi về sau.

"Nếu quen nhau, 1 năm sau sẽ chia tay".

Tôi đã nghe lời nói này trước khi ngỏ lời mời rủ cô ấy cùng đi biển. Bất chấp tất cả những dự đoán rằng nên kiên nhẫn, tôi đã nắm tay cô ấy khi cả hai cùng đi qua những ghềng đá chông chênh trên con đường dẫn ra hòn đảo chỉ lộ diện khi thủy triều rút, và ngỏ lời với cô ấy ngay trên đảo trong cảnh hoàng hôn...

Trên đường về, ngồi phía sau tôi, cô ấy chợt khóc... Tôi hỏi, cô ấy nói không hiểu vì sao... Nhiều năm sau tôi nghĩ lại khoảnh khắc đó, cũng không sao tìm được câu trả lời.
Tôi đã không nhận được câu trả lời đồng ý vào hôm đó mà phải mãi về sau trong một buổi cắm trại đêm. Lặp lại câu nói 1 lần nữa vào buổi bình minh, cô ấy đã trở thành first love của tôi vào buổi sáng lạnh lẽo ấy.

Những ngày ấy tràn ngập ánh nắng, buổi đầu của tình cảm học trò bao giờ cũng tươi sáng như ngày hè... và có chút gì đó thư vị của buổi chiều mưa. Tôi đã sống trong đoạn phim ấm áp không dài lâu. Vào đêm cùng cô ấy đi dự buổi trình diễn nhạc đêm của trường, tôi nhận ra mình lần đầu hiểu được chữ "chán"... Sau bao nổ lực hâm nóng cho chính mình trong âm thầm, thì đến lượt cô ấy cũng nhận ra... Và có người khác. Chúng tôi đã chia tay như vậy. Đúng 1 tuần sau ngày kỉ niệm 1 năm quen nhau.

Tôi không biết lời dự báo xưa đã đúng, hay chính tôi, hoặc cô ấy đã giúp điều đó thành hiện thực. Dẫu sao cũng chỉ là những tình cảm học trò buổi đầu. Tôi biết bản nhạc Only Love, rồi thích nghe từ khi ấy.


Nút nhấn Next đầu tiên trong đời là thế, giờ kể lại thấy nhẹ nhàng như mây chứ khi ấy cũng bao trăn trở.


Không lâu sau, sự thật chỉ là thời gian ngắn. Hình ảnh cô gái "khoảnh khắc" hôm nào trở về. Tôi quyết tâm xóa đi 1 năm đã qua bằng một cuộc tìm kiếm khác. Thông qua nhiều lần dò hỏi, tôi cũng gom góp được chút ít thông tin về cô ấy. Mà như các bạn đã biết, tin thuộc loại hành lang chẳng bap giờ nên tham khảo...


Không như lần chinh phục first love... Cô ấy, tôi gọi là Mi, rất khó tiếp cận. Chúng tôi học 2 lớp khác nhau, không có bầt kì mối quan hệ bạn bè trung gian nào. Ngày xưa đó, cô ấy có thể hiểu gần như xinh nhất trường, tuy rằng chiều cao hơi khiêm tốn... Cô ấy thích màu trắng, bạn có thể nhận ra điều đó dễ dàng, nhưng cô ấy thích một anh chàng sẽ xuất hiện và làm quen như thế nào đòi hỏi "ăn may" nhiều hơn là bạn có thể nắm bắt ngay sở thích về màu sắc.

Tiếc rằng tôi không có nhiều vận may, thế nên trầy trật mãi thì ngay cả việc làm quen vẫn mãi dừng lại ở hai chữ "đang tiến hành", có nhiều nguy cơ không thể thành hiện thực.

Cô ấy, theo trí nhớ của tôi lúc đó, không thuộc tuýp người bạn dễ dàng bắt chuyện. Tôi đã làm nhiều cách, gặp trực tiếp, viết thư, hay đi về cùng đoạn đường... Và sau nhiều lần không thành, tôi đã có ý nghĩ bỏ cuộc...

Tôi thể hiện sự thất bại ấy bằng hành động thay vì thở dài và tự kỉ. Sau hành trình tương đối gian nan, tôi cũng tìm được ngôi nhà của cô ấy... Không giống như những dãy nhà phố tẻ nhạt mà ta thường thấy nơi đô thị, nơi ấy có sân vườn, và những cánh đồng xanh mướt... Con người đa cảm trong tôi chợt trỗi dậy trong khung cảnh chiều tà, cộng với cảm giác phải dừng lại, đã khiến tôi cầm bút vẽ lại những gì trong tầm mắt.

Tôi đã vẽ lại trọn vẹn bức tranh khi trở về nhà. Và quay lại sau vài ngày.
Lần đầu tiên tôi sải bước trên con đường dẫn vào ngỏ nhà em... Lần đầu tiên tôi mang theo một món quà làm quen nhưng lại đi cùng cảm giác đây là lời tạm biệt... Sự thật, mười mấy năm sau này, cảm giác như thế luôn đi cùng tình cảm mà tôi dành cho em...


Hôm nay viết đến đây thôi...

Sáng nay, trong lúc nhấm nháp ly cafe sau vài điều không như ý... một chút lười nhác kéo tôi lại màn hình lap, và tiếp tục viết.


Chap 2: Phút cuối cùng tuyệt vọng cũng có thể là hi vọng.

Hiện tại, tôi sống với những điều kiện tốt hơn 10 năm trước, có nghĩa là vào lúc tôi gặp và nảy sinh ý định làm quen cô gái "khoảnh khắc" của đời mình, tôi gần như bắt đầu từ con số 0, con số 0 này bao gồm khá nhiều thứ...

Buổi sáng ngày ấy, bước đi trên ngõ dẫn vào nhà em, tôi mang trong lòng nhiều cảm xúc đang xen, ao ước được bước đi trên lối nhỏ này thêm bao lần sau bị vùi lấp bởi những ý nghĩ ảm đạm khác... Dàn hoa giấy nở tím cánh cổng nơi tôi dừng chân... Một lần nữa đứng trước em sau chốc lát chờ đợi. Chưa bao giờ người nghĩ mình thuộc mẫu người nhút nhát, nhưng đứng trước những phút giây có tính chất quyết định thế này, bao dũng cùng những lời tôi đã sắp sếp từ trước hầu như bốc hơi... Tôi đứng lặng một lúc lâu, trong khi em nhìn tôi khúc khích cười...

Rồi tôi cũng tóm lấy đâu đó đám can đảm cuối cùng đang lượn lờ quanh tôi, chìa ra bức tranh mình vẽ đã được lộng trong khung kính, gói sau tấm bọc quà về phía em.

_Không nhận đâu.
Ngắn gọn và dễ hiểu. Cảm ơn đời đã cho tôi một khả năng vừa đủ ứng biến.
_Đây không phải quà... Nó thuộc về bạn, mình cũng không thể giữ... Sao bạn ko xem qua? Giờ kể lại thì nó mạch lạc thế, chứ ngày đó lúc nói giọng tôi hơi run.

Em xem, ngập ngừng một lát, rồi nhìn tôi
_Cảm ơn...

Ngồi viết những kí ức này, tôi vẫn thấy đôi má em hồng lên trong ánh nắng...
_Lâu lâu, mình sẽ ghé... xem lại bức tranh... được không.

Em mỉm cười.


Tôi đã trở về với niềm vui suốt ngày hôm đó, và nhiều ngày sau. 1 năm bên first love thoáng chốc chỉ còn là một vệt mỏng trong suy nghĩ của tôi, thoáng qua bất chợt và chìm nổi giữa bao suy tư khác. Nếu có ai hỏi rằng tôi đã mất bao lâu mới thoát khỏi cảm giác mất mát từ lần chia tay đầu tiên, 1 ngày... Dù rằng mãi về sau này, first love luôn xuất hiện trong những bài viết đầu tiên của tôi trên blog, nhưng sự thật, cô ấy chỉ là nét đẹp tôi muốn gìn giữ cho quá khứ, không phải cho hiện tại.


Như bao thằng trai trẻ khác, sau bước tiếp cận và làm quen thông thường, tôi cũng phải chuyển sang giai đoạn sau, lân la, và cưa cẩm... Những việc đó của ngày ấy mang tính lãng mạn và sáng tạo hơn nhiều so với những gì tôi thấy hiện nay.

Lúc đó, cách duy nhất liên lạc với nhau là... gặp mặt trực tiếp, hay chỉ có thể qua điện thoại bàn. Nhưng nhà em cũng không có nốt điện thoại bàn. Nghĩa là tôi phải vượt gần mười cây số mỗi lần muốn gặp em. Bây giờ di động phổ biến, mạng xã hội cho phép nghe và thấy nhau ngay lập tức nếu muốn, nên có lẽ các bạn hơi xa lạ với những gì tôi nói trên đây.

Tôi đã trải qua 2 tuần đầu sau ngày tặng bức tranh đến em, chỉ với thêm 2 ngày nữa gặp em... Dù rằng tôi muốn được gặp em mỗi ngày, nhưng có những giới hạn mà ta phải ép mình vào khuôn phép, trước khi được người khác áp đặt cho bản thân.

Có lúc, ngồi giữa phòng khách nhà em, tôi đã tự ngẫm, sẽ viết tiếp câu chuyện của mình với em thế nào nếu thời gian tôi được gặp em thưa thớt, và không gian khép kín sau 4 bức tường này. Nhưng rồi nhìn thấy bức tranh do mình vẽ được treo trên tường..., lòng tôi cũng nhen nhóm chút hi vọng mong manh.

Lại nhắc về câu nói của người xưa: "Số mệnh do người, định mệnh tại trời..." Mãi về sau này, tôi mới tìm được trang báo tử vi nói về em đúng ngày hôm đó.
Món quà làm quen tốt nhất cho cung... là một bức tranh, hay những gì liên quan đến nghệ thuật. Tôi đã vẽ bức tranh với ý nghĩ thay lời tạm biệt, khép lại 1 hình ảnh về cô gái khoảnh khắc trong tôi... Nhưng đời mấy ai hiẻu hết chữ ngờ, trong giây phút cuối, tuyệt vọng cũng có thể xoay chuyển. Dù là một cú "ăn may", hay nữ thần may mắn đã mỉm cười với tôi, tôi biết mình đã một lần chọn đúng chiếc chìa khóa chỉ với suy nghĩ từ một trái tim biết chân thành với những mong muốn của riêng nó.


Còn nói đến bạn bè..., như phần trước tôi có viết, vài người bạn đã cố gắng giúp tôi tìm thông tin về em, họ nhiệt tình, và có phần cuồng nhiệt. Và ở đây tôi cũng sẽ lí giải, nguyên nhân nào đã khiến tôi thêm vào câu, "mà những thông tin hành lang như vậy không có giá trị tham khảo".

Những người bạn giúp tôi không phải vì họ muốn nhìn thấy một câu chuyện đẹp, mà vì họ muốn nhìn thấy một thất bại của một kẻ liều lĩnh và "mơ cao". Tôi nhận được nhiều tin sai về em hơn là tôi nghĩ. Ngay cả tên em, điều em thích, và cả việc em đã có bạn trai từ trước... Điều duy nhất đã đúng, cũng là một điều khá khó chịu, em hơn tôi 2 tuổi.

Bạn có biết khoản cách 2 năm phía sau ngày sinh sẽ là lợi thế của chàng trai trước một cô gái, và ngược lại...

Dẫu sao, ngay từ nhỏ tôi đã có một thói quen không tin ngay vào những gì ngừoi khác nói, dù có ai cố gắng treo biển cảnh báo với tôi rằng phía trước có vực thẳm, tôi vẫn sẽ chỉ ngừng chân ga khi nhìn thấy bờ vực. Và nếu thực sự bờ vực đó không thể vượt qua bằng cách thông thường, tôi sẽ chăng qua đó một sợi dây rồi tiếp tục cuộc mạo hiểm. Tính cách này của tôi đến bây giờ vẫn vẹn nguyên, nó không hẳn là một điểm mạnh, ngược lại là một nhược điểm chết người khi vì chính nó mà hôm nay tôi phải viết... trải lòng mình để vơi bớt một gánh nặng hằng đêm...

Bất chấp những động viên với nhiều ý giễu cợt, cảnh báo về bf của em, tôi vẫn tìm cách được ở lại với cô gái "khoảnh khắc" của mình. Bằng quan sát và suy ngẫm riêng, tôi không tin em đã có ai bên cạnh, nhưng giữa tôi và em không thể mở lời về chuyện đó ngay khi ấy, nhất là khi em biết nhiều về tôi hơn tôi nghĩ... mà những chuyện em biết, em kể chỉ là thấy tôi đi cùng First love trong suốt một năm trước đó. Ở lại với đề tài này sẽ không tốt với tôi, khi mà thời gian tôi chia tay ex quá ngắn tính đến thời điểm tôi làm quen em. Tôi ở trong một tình thế hết sức nan giải, phải chờ thời thay vì đánh nhanh.

Và cũng vì tôi luôn tìm cách chuyển đề tài khi nói về điều đó, tôi đã mất đi cơ hội biết được em đã có ai chưa... Để rồi mười mấy năm về sau này tôi mới được biết. Muộn màng, ta nghĩ mình thông minh hôm ấy, và ngày kia nhìn lại mới biết tất cả chỉ là dại khờ.


Trở lại câu chuyện, đến lần gặp thứ 4, nghĩa là đã qua 3 tuần từ lúc tôi làm quen... Tôi đã lạm dụng lí do muốn "xem lại bức tranh" những 4 lần, quá nhiều để tiếp tục, và tôi phải mau chóng tìm được lí do nào khác để được lại đến thăm em... Song thú thật, khi ấy tôi hoàn toàn không tìm được một giải pháp nào, đặc biệt khi em cũng nhắc điều đó với tôi.

_Nhà M hơi khó... R đến chơi thế này hoài, ba mẹ hỏi cũng không biết nói sao...

Một lần nữa, cảm giác bước đi lần đầu trên lối nhỏ vào nhà nàng lại bắt đầu tái hiện...
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:09 pm

Đôi khi, cuộc đời viNhìn nhận lại những gì đã qua... tôi nghĩ rằng chúng ta đôi lúc cần dũng cảm hơn để nắm bắt hạnh phúc.

Chap 3: Những ngày không dài lâu.

Khi lời nói của em tạm ngừng, cũng là lúc không gian rơi vào tĩnh lặng. Tôi nhìn quanh, như thể cố tìm kiếm một điều gì đâu đó giữa khu vườn mênh mông bên ngoài, hay thu lấy chút cảnh vật nơi mình sẽ không còn được chào đón nữa sau hôm nay... Thành thật, ngoài cảm tình dành riêng cho em, tôi có chút mến yêu với khung cảnh ngôi nhà giữa mảnh vườn xanh mướt...

Ý nghĩ nào cũng đưa tôi đến ngỏ cụt hơn là hướng đi mới.

Cho đến khi em cất tiếng 1 lần nữa:
_Dạy học kèm tui môn Toán được không?

_Như vậy tuần học 3 buổi, có thể xuống gặp tui mà ko cần tìm lí do. Nhưng phải dạy tốt nha.

Người phụ nữ nếu có ý, sẽ luôn để một khoản ngỏ cho chàng trai... Thành trì kiên cố nào cũng có một đường ngầm sau cánh cổng vững chắc. Lúc đó tôi còn quá trẻ để hiểu được điều này... Và dù đã trải qua ít nhiều trong lần chinh phục first love, đến bên em, tôi vẫn cảm thấy mình trẻ dại và cần được dẫn dắt nhiều hơn là người nắm luật chơi. Cảm giác này vẫn nguyên vẹn sau bao nhiêu năm dài.

Đó chưa phải là tất cả "nhiệm vụ" mới tôi được giao. Em có một mối quan tâm đặc biệt về hội họa, từ bức tranh đã vẽ, e muốn tôi giúp e làm thế nào vẽ tốt hơn.

Tôi đã trở thành gia sư lần đầu như thế. Chưa bao giờ thử truyền đạt kiến thức đến một ai, nhưng với động lực của trái tim, tôi gật đầu như máy, và vui như một đứa trẻ vừa được trao tay món quà lớn hơn mong đợi... Con đường ngỡ đã khép kín lại một lần nữa mở ra. Bao thứ toan tính phải khép lại lần nữa được khơi gợi... Và đường về của tôi hôm ấy là thứ ngọt ngào mà mãi bây giờ không sao tìm thấy lần thứ 2.


Tôi không giỏi trong việc học, lại càng không chăm ngoan, việc tôi có đứng đâu đó trong thứ hạng từ năm đến nhất trên lớp cũng chẳng nói lên được gì nhiều ngoài hai chữ "ăn may" vì thú thật hầu hết đều học rất làng nhàng. Nhưng khiếu "chém gió" cũng có đôi chút và tôi đã áp dụng triệt để trong ngày đầu môn Toán. Không rõ em hiểu những lời chém gió của tôi hay kiến thức thực tế , nhưng điểm số của em về sau có tiến bộ rõ rệt.

Chuyện dạy vẽ lại đau đầu hơn nhiều. Em hỏi tôi có phải có nhiều hoa tay sẽ vẽ đẹp. Tôi thoáng chốc nhìn lại tay mình và thấy có 8 hoa tay. Em xòe bàn tay cho tôi nhìn và nói e chỉ có 1 hoặc 2, xin lỗi, lâu quá tôi ko nhớ... Nhưng đó cũng không phải lần đầu tôi được nắm tay em. Tôi có suy nghĩ về lời đồn về hoa tay đó trong lúc soạn bài. Vì ko có nhiều thời gian cũng như không trông mong em sẽ nắm bắt hết các khái niệm về Mỹ Thuật, tôi đã đi lân la khắp các nhà sách gom về bao nhiêu quyển cẩm nang. Tôi tặng hết cho em, nhưng còn cẩn thận hơn, vì giành rất nhiều thời gian để viết những bài phân tích và rút ngắn các điểm quan trọng tổng hợp từ các sách ấy vào một quyển sổ nhỏ cho em. Câu "chém gió" duy nhất mà tôi đã viết vào quyển sổ ấy, cũng là lời mở đầu: "Không hẳn với mười hoa tay bạn sẽ vẽ đẹp... tui biết có những người như vậy"... Thực tế là sau này tôi gặp nhiều người có số hoa tay hơn tôi, và họ vẽ rất tốt.


Bức tranh tôi vẽ ngày ấy cũng chỉ nhất thời bộc phát. Hoàn toàn là gà mơ trong kiến thức về hội họa, tôi không biết pha màu, nên chỉ dùng chì đen cố gắng lột tả hình ảnh những gì tôi thấy. Vậy mà cũng đã đi qua những giờ phút rất vui vẻ bên nhau... Nét vẽ của em không bắt kịp kiến thức về môn Toán, nhưng em thích học vẽ hơn những con số khô khan.

Những ngày tháng như vậy tôi đã ao ước được dài lâu. Chúng tôi rất vui khi gặp nhau. Chữ vui được hiểu đúng nghĩa như nguyên bản của nó chứ không gượng ép như những gì tôi trải qua sau này. Tiếp xúc nhiều với cô ấy, tôi mới biết, cô ấy không hẳn là một tảng băng như người khác vẫn nói. Cô ấy sinh động hơn rất nhiều những gì tôi đã nghĩ... Ngẫm lại tôi mới thấy có câu nói rất đúng: "Người phụ nữ thú vị hay không là do người đàn ông".

Dẫu rằng kỉ niệm đầu tiên giữa chúng tôi chưa bao giờ đi xa hơn phòng khách có cửa sổ nhìn ra khu vườn nhà nàng, tôi vẫn cảm thấy chúng rất ấm áp và đáng quí.

Tôi đã làm tốt nhiệm vụ được giao, đến mức quên đi ý định ban đầu của mình, từ người chỉ thích đi chinh phục, tôi trở thành đội quân gìn giữ hòa bình... Đến lúc tôi nhận ra thì thời gian đã trôi qua 3 tháng mà giữa tôi và em chưa có gì tiến triển hơn những lời nói đùa làm em cười khúc khích...

Khi chúng ta sống quá lâu trong cảnh yên tĩnh, ta chợt ngại thay đổi, không phải vì ta không thích điều mới, mà e ngại sẽ mất đi những gì đã qua... Tâm trạng khi đó của tôi là thế... Nhưng tôi lại không muốn ở lại quá lâu trong danh xưng bạn thân để rồi được em chuyển sang cụm từ bạn tốt.

Tôi cũng nhận ra rằng ngoài sự hiện hữu của tôi trong ngôi nhà này, thì chưa từng gặp ai khác đến thăm em... Em cũng chưa bao giờ kể với tôi về một anh chàng nào, trừ việc hỏi nhiều điều giữ tôi và ex. Càng ngày tôi càng cảm thấy đã đủ lâu để hợp thức hóa việc xóa đi một năm đã qua bên ex, và xác định được tin đồn em có bạn trai từ trước là sai.

Nhưng vào cái ngày tôi quyết định đi bước kế tiếp thì em lại làm tôi chùng bước. Không như 2 lần trước, khi còn đường của tôi đang khép dần thì em lại chỉ hướng đi mới. Lần này em có thay đổi đôi chút luật chơi mà em đã tạo ra.

Tôi nhớ hôm ấy là một ngày Đông cận kề thời khắc ai cũng trông mong. Giáng Sinh.
Và sau một buổi vẽ vời, em chợt ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt thẫm đen long lanh mà nhiều năm qua tôi vẫn say mê, rồi chợt khen...
_R có chân mày đẹp... M cũng muốn có cặp chân mày như vậy.

Sau lời nói này tôi có thử nhìn lại mình, và chẳng tìm thấy có gì trên gương mặt mình có thể chấm điểm.

Em mở lời với câu chuyện:

_Giáng sinh này có người rủ M đi chơi.. R nói xem M có nên đi không? Người ấy có xuống đây mấy lần, hẹn cũng nhiều nhưng toàn bị từ chối.

Còn tôi chìm đắm trong ý nghĩ riêng. Vậy là những lời đồn đại có thật...
_Nếu M muốn thì cứ đi... nhưng đừng đến nơi vắng vẻ và nhớ về sớm. Ngẫm lại có lẽ đó là câu nói ngu nhất và hiền lành nhất trong đời của tôi với một cô gái.

Em chỉ mỉm cười nhìn tôi rồi lại tiếp nét vẽ còn dở dang.

Đường về hôm ấy là một ngày mưa. Tôi ngồi bên khung cửa xe bus, với nhiều suy nghĩ mông lung...

Bạn có biết không, phải hơn mười năm sau cô ấy mới nói với tôi lời thì thầm... Em không đi với ai đêm Giáng Sinh...ết nên những câu chuyện mà chúng ta chỉ là thư kí...
Thiếu ngủ, nhưng sao mãi ko tìm được giấc, tôi viết tiếp...


Chap 4: Trẻ con và dại khờ.

Khi bắt đầu 1 câu chuyện, ai cũng phải mất một lúc lâu đi qua hồi tưởng... Việc này đôi khi không dễ dàng... Tôi vừa tìm thấy tấm thiệp Noel cô ấy tặng năm nào...

Khoản thời gian kỉ niệm ấm áp giữa chúng tôi đã trôi nhanh. Tôi đã mơ đôi lần được trở lại phút giây ấy... Mà mơ chỉ là mơ thôi.


Giống như mặt hồ tĩnh lặng, ai đó sẽ luôn nhàm chán ném vào một viên sỏi, dù nhỏ cũng tạo nên những cơn sóng... Ai đó ở đây là số phận đã ném vào câu chuyện của tôi một hòn sỏi nhỏ, từ đó bao cơn sóng day dứt và tiếc nuối vẫn vỗ về trong tôi bao đêm dài.


Mùa giáng sinh ấy qua đi trong lạnh giá, tôi chợt nhớ những giờ cùng ex nắm tay nhau theo dòng người giữa xóm Đạo... Thuởu tình cảm và ý nghĩ còn trong sáng, dẫu có nằm bên nhau cũng chỉ xa nhất là chiếc hôn.

Tháng sau nữa là Tết...

4 tháng qua cô ấy đã học tốt môn Toán, và vẽ cũng tạm hơn lúc trước. Có lần tôi đã nói với cô ấy về khái niệm đường Tiệm Cận...
_Như M ở nơi đó, R đi mãi vẫn không sao đến được... dù rất gần nhau. Có muốn kéo tui lại gần ko?

Cô ấy chỉ cười... Lời đùa xưa thế mà lại là một phần lí giải câu chuyện giữa chúng tôi bấy nhiêu năm sau.

Có những hôm chúng tôi học cùng nhau một chốc rồi dành suốt thời gian để trò chuyện. Tôi không có khiếu hài hước, nhưng ở mặt nào đó những lời nói nửa đùa nửa thật của tôi luôn làm em cười... Em ngày ấy rạng rỡ biết bao.


Như con thiêu thân bị hút vào vùng sáng, tôi cũng muốn giữ lại phần rực rỡ nơi em cho đời mình. Tuổi 17 nhiều hoài bão và cũng bao phiêu lưu. Cho đến tuần gần cuối năm, tôi đánh liều hỏi em:
_Đi biển với R nhé...
_Khi nào?
_Mùng 3 nhé!
_Chỉ 2 người à...
_Uhm, có thêm 2 người nửa, nhưng R sẽ chở M.
_Mấy giờ đến đón tôi.
_5h.
_Uhm...
Cô ấy nhìn đâu đó giây lát rồi nói nhỏ với tui...

_Không được để tui leo cây nghe. Phải đúng giờ hẹn đó. Tui ghét nhất ai trễ hẹn...

Câu nói như thì thầm đó của em bây giờ vẫn vang vọng bên vùng kí ức của tôi. Tôi đã nói gì sau đó, không nhớ nữa, nhưng chúng tôi đã cùng cười...

Tôi không gặp em 1 tuần sau đó vì cả 2 đều dành thời gian cho những kế hoạch của riêng mình. Phần vì tôi muốn giữ cảm giác ngây ngất đang nảy mầm trong tim. Nhiều năm về sau, tôi không bao giờ còn tìm lại được cảm giác này, dù cho lời mời tương tự đã được lặp đi lặp lại với những người đến sau em...


Một lần nữa tôi lại muốn nhắc đến câu nói: Số phận do người, định mệnh tại trời.


Đêm 30, một trong những đêm mà tôi không bao giờ muốn nếu được trở lại nếu phải nhặt quẻ săm xấu đó lần nửa... Tào Tháo lâm nạn, sự không thành, may nhờ quế nhân mà có đường thoát.


Bỏ qua những dự cảm không may, tôi lên đường về quê như hàng năm vẫn đi cùng gia đình. Mùng 1, mùng 2 trôi qua trong sự trông mong, tôi ao ước thời gian qua nhanh hơn, nhanh hơn nữa... Quê tôi nơi đồi cao, những cánh rừng cao su trải dài ngút ngát, cái lạnh nơi cao... sương mù buổi sáng, hồ nước thẳm xanh... Tất cả khung cảnh đó trở nên mờ nhạt khi trong tôi chỉ mong ngóng ngày về được gặp lại em

Và vào buổi tối mùng 2, trong lúc chuẩn bị xách balô và vọt... Tôi bị giữ lại bởi những rắc rối của gia đình. Tôi bất lực không cách nào thoát đi được, cho đến khi buổi sáng dì lén mở cổng cho tôi đi... Lúc đó đồng hồ điểm 1 giờ sáng... Chỉ còn 4h để vượt qua 80km.

Dì dúi vào tay tôi số tiền 300 nghìn, vào 10 năm trước, đó là 1 khoản tiền ko nhỏ. Để các bạn dễ hình dung chỉ với 1 số tiền hơn kém chút xíu, tôi đã đưa ex đi biển chơi bằng xe máy vi vu cả ngày.


Tôi chạy băng qua con đường đất đỏ giữa rừng cao su lạnh lẽo âm u dẫn ra quốc lộ 1, bằng tất cả sức lực của tuổi trẻ đi cùng những dự cảm xấu, nhào lên chuyến xe tốc hành đầu tiên nhặt lấy tôi.

Đúng như theo dự tính, tôi sẽ đi xe máy về tp và đón em. Nhưng những diễn tiến sau đó đã khiến tôi phả trở về 1 mình và dựa vào kế hoạch dự phòng từ 2 người bạn. Điều quan trọng bây giờ là tôi phải có mặt trước 4h...

Chiếc xe xé màn đêm lao đi... Đồng hồ điểm 4h là lúc tôi được thả xuống trung tâm thành phố. Tôi đón chiếc xe ôm ngay đấy để lao về nhà... nơi đã hẹn với 2 người bạn vào lúc 4h 30 sáng...

Điều gì đã xảy ra sau đó các bạn có biết không... Tôi bất lực nhìn ánh bình minh, hình ảnh rạng rỡ nhất của ngày mới chen lẫn trong nỗi thất vọng xâm chiếm lấy tôi vì những người bạn không bao giờ đến.
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:09 pm

Cafe sáng, và viết... Tôi bay bổng đôi chút vớ bản nhạc, Home, why not me. Tôi thường có thói quen nghe nhạc khi viết, điều này giúp hồi tưởng trau chuốt và cũng mạch lạc hơn.

Chap 5: Đỉnh Thiên Đường.


Ai đó thường nói, ánh sáng ngày mới là tia hi vọng... với tôi hôm ấy, ánh sáng xóa nhòa màn đêm cũng là lúc hi vọng sau cuối của tôi tan vỡ như những giọt sương ban mai...

Tôi đến nhà em sau chuyến xe bus dài... Bước đi qua con đường quanh co, sắc màu ngày Tết rực đỏ khắp những nơi tôi đi qua, song không thể truyền đến trái tim tôi mổ chút hơi ấm nào.

Bước chân của tôi trên lối nhỏ vào nhà em chưa khi nào nặng nề đến thế, phải mất bao lâu tôi mới đứng trước dàn hoa giấy tím, lời nói hôm nào của em như vẫn đâu đó bê tôi: Tui ghét nhất những người trễ hẹn.

Tôi vẫn ngồi đó trong gian phòng khác quen thuộc, nhưng lạc lõng hơn bao giờ hết. Những màu sắc tươi vui của ngày tết, điệu nhạc vui tươi, tiếng trẻ con rầm rập nô đùa không mảy may tẩy nhòa chút nào phần tâm trạng âu sầu trong tôi.

Và em ở phía đối diện, cười với đôi mắt đỏ hoe... Em như vui hơn bao giờ hết, kể điều này điều kia với tôi, xem như không có gì xảy ra, và cũng xem như tôi chưa từng là ai với em. Tôi biết mọi thứ đã sụp đổ vào buổi sáng hôm ấy.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cũng đến lúc tôi phải chào tạm biệt... Tất cả sẽ thay đổi sau buổi sáng hôm nay.
_Chị M thức dậy lúc 3 h sáng, trời lạnh, gội đầu và chờ R...

Câu nói tử tế sau cùng tôi được nghe từ em gái của em, và từ đó đến tận hôm nay, cô ấy không bao giờ còn dành bất kì sự tôn trọng nào cho tôi...


Ngày ấy trôi qua thế nào tôi cũng không nhớ, chỉ có điều rất thực, nó đã không hề dễ dàng. Sau Tết, tôi có xuống nhà em theo lịch học cùng, và e đã cho tôi đợi hơn nửa giờ, mà không xuất hiện thêm lần nào nữa sau khi mang cho tôi 1 ly nước ngọt...

Tôi kết thúc nhiệm vụ của mình từ hôm ấy... Mọi cánh cửa giờ đã khép lại. Con đường đã đến ngã rẻ. Giờ qua những lời kể, có lẽ bạn tự hỏi tôi có nổ lực hàn gắn quan hệ giữa chúng tôi. Có! Và vô nghĩa.


Gặp lại hai người bạn của mình, 1 nam, 1 nữ... Không buồn, không giận, nhưng từ đó về sau tôi hiểu rằng khi tồn tại một cô gái xinh đẹp, thì tình bạn trở thành nhỏ bé! Cũng từ hôm ấy, tôi đi vào lối sống khép kín.

Một tháng trôi qua, buổi sáng nọ tôi thức giấc và không đến lớp... Tôi vẽ, nét vẽ tự nhiên như không phải từ bàn tay tôi mà bởi một điều gì dẫn dắt. Bức tranh dần hiện ra, tôi đã vẽ một thành phố nhỏ nằm chênh vênh trên một vách núi sừng sững, dòng thác đổ xuống hồ sâu bên dưới... Bức tranh "Đỉnh Thiên Đường" đã được vẽ như thế... Dường như những hình ảnh này nói lên bao tâm trạng đan xen của tôi.

Lồng bức tranh vào khung kính, và kèm một bài thơ:

"Tôi là hòn sỏi buồn
Lăn những vòng quanh qua cuộc đời hiu quạnh
Chiều nay chợt biết chỗ dừng chân

Em là ai người con gái tóc dài che mặt
Sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi
Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt
Chiêm bao sao chỉ một người."


Gửi đến em lời chào tạm biệt. Từ đó đên hôm nay, tôi không còn vẽ được một bức tranh nào khác... đôi tay tôi không còn thể hiện được những gì mong muốn, như chính sự trống rỗng của tôi suốt bao năm tháng.


Phần kỉ niệm ấm áp nhất giữ tôi và em như thế đã khép lại với một kết thúc không vẹn tròn. Phần đời học sinh của tôi rồi cũng qua đi vào năm đó... với một chút tàn phai và thất vọng. Tôi gặp lại em đôi tháng sau nơi lớp học thêm.

Em đi cùng bạn bè, lướt qua tôi như chưa hề quen biết. Và như một trò đùa của đời, mấy hôm sau, ex năm xưa của tôi cũng đến lớp học thêm. Tôi không ghi nhận được bao nhiêu kiến thức từ những giờ trên lớp này, và đến 1 ngày tôi đành bỏ cuộc.

Kì thi tốt nghiệp nhẹ nhàng trôi qua với tôi. Có lẽ nỗi thất vọng và chán chường đã khiến tôi bỏ qua kì thi đại học và nhào vào một trường trung cấp, nhanh chóng tìm việc để tìm cho mình lối thoát của cuộc đời. Giờ ngẫm lại, tôi thấy ít nhiều mình đã sai.

Em trượt kì thi năm đó.

Tôi biết tin mà nghe lòng lặng đi... Mười mấy năm sau... bức tranh Đỉnh Thiên Đường của tôi ngày ấy vẫn trong gian phòng khách với những ô cửa hướng ra khu vườn nhà em...


Bạn biết không, có những sai lầm không chỉ thay đổi cuộc đời bạn, mà còn thay đổi cuộc đời của một người khác... Và dù muốn hay không, tôi vẫn phải thừa nhận, số phận đã bẻ gẫy bước ngoặt quan trọng nhất giữa câu chuyện của chúng tôi, nơi đây, tôi thất bại lần đầu, đến trể một lần, và mất em một đời.
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:10 pm

Thức dậy muộn, lòng vơi đi đôi chút, cùng số cân giảm đi vài đơn vị, sau những gì đã qua... Nhìn vào gương, tôi nhìn thấy đôi mắt còn hằn sâu những mệt mỏi.

Tôi tiếp diễn dòng hồi tưởng bên tách cafe sáng.

Chap 6: Ngỡ đã quên.

12 năm vẹn tròn màu áo trắng của tôi đã trôi qua. Như bao người bạn cùng lứa khác, đoạn đường sắp tới cũng không ít chông chênh, và nhiều đổi thay.

Năm ấy, em của tôi trượt kì thi... Bằng một cách đơn giản hơn chúng ta có thể nghĩ, cuối cùng tôi cũng mượn được trong tay quyển lưu bút có những dòng viết của em.

Buổi tối hôm ấy, dưới ánh đèn bàn, và căn phòng chìm trong bóng tối ảm đạm, nhạc dìu dịu... tôi đã trầm ngâm khá lâu bên trang giấy với tên em. Từng câu chữ tôi như đã in sâu vào tâm khảm.
Em chỉ viết những dòng rất bình thường, như bao người khác, những sẻ chia về sở thích hay ước mơ mà ai biết bao nhiêu phần là thật, nhưng nét chữ không được trau chuốt như em đã viết lên tấm thiệp Noel tặng tôi mùa lạnh năm rồi... Cuối trang viết, em có nói đến nỗi buồn nào đó, khoảnh khắc tôi chạnh lòng khi nghĩ là mình, rồi như kẻ bừng tỉnh khỏi một mơ ước mụ mị, tôi nghĩ khác. Tôi gấp lại quyển sổ, đứng bên cửa sổ một hồi lâu... cho đến lúc giấc ngủ lôi tôi về giường, tôi đã nhủ lòng quên, và ngỡ mình đã quên.


Năm ấy, sau bức tranh "Đỉnh Thiên Đường" thay lời tạm biệt đến em, tôi cũng đã viết một câu chuyện cùng tựa đề với bức tranh... Nhưng 11 năm đã qua, đôi dòng viết ấy vẫn còn dang dở, như câu chuyện của chúng tôi.



Tôi bước vào năm nhất của ngành học khá nhẹ nhàng. Lớp hơn bốn mươi đứa thì có gần 2 phần 3 là nữ. Và dù cho ngành học của tôi có yêu cầu ngoại hình, các em xinh trong lớp vẫn thuộc diện trên đầu ngón tay. Các em này mau chóng điểm danh "hoa có chủ" sau vài tuần học quân sự và chính trị đầu năm.

Tôi khi đó, với chứng mê gái mãn tính như bao tên khác cũng tìm và chấm một em, nhưng chấm để ngắm là chính, lòng tôi vẫn chưa muốn toan tính một lần tìm kiếm nào khác sau muộn màng với em. Trong các em cùng trường năm ấy tôi nhận ra một cánh hoa nhẹ nhàng mỏng manh, mà về sau tôi gọi là "The First"... tôi sẽ kể về cô gái này sau nếu có liên quan... Hiện tại trong dòng hồi tưởng của tôi, cô ấy không góp nhiều kí ức.

Đánh bạn nhanh chóng với một vài đứa ngồi bên cạnh trong giờ học chính trị, tôi cũng bắt chuyện dễ dàng với đám con gái bàn kế bên. Tan học, 2 đám nhập một, thân nhau cũng từ đó.


Năm nhất đời sinh viên của tôi là một giai đoạn khó hiểu, khi các cô gái đến rất nhanh và đi cũng nhanh. Các cô đều xinh xinh, dễ thương... Có hôm tôi được em đến tận nhà đưa đi học, rồi lại đưa về. Có hôm tôi lại đi với em khác từ giờ trốn học buổi sáng đến sẫm tối mới đưa em về. Dường như mối quan tâm khi ấy của tôi không dành cho riêng ai. Tôi không có điểm mạnh nào về ngoại hình, song tính khí không dễ dàng nắm bắt và có chút bất cần của tôi lại khiến các cô tìm thấy điều gì thú vị?

Điều duy nhất đọng lại trong kí ức tôi khi ấy là N, cô gái vùng cao nguyên với nước da trắng hồng và mái tóc thẫm đen, cô bé cùng nhóm nữ ngồi bàn kế bên chúng tôi làm quen trong giờ học chính trị. Dù khác ngành học nhưng sau này hai nhóm vẫn thân nhau. N có điều gì đó khiến tôi gợi nhớ đến em. Có lẽ tôi tiếp xúc nhiều hơn với N cũng vì thế, để rồi đến một ngày tôi nhận ra ánh mắt N nhìn tôi có chút gì đó ấm áp, mong đợi. Tôi cũng đã nghĩ về tương lai với cô bé trong một thoáng buông lơi hoài niệm, đã có lúc bốc đồng nắm lấy tay em...

Cho đến khi nhìn lại, mùa lạnh lại về, một năm nữa đã qua đi chóng vánh. Cô bé nói với tôi một lời trong một đêm chat... "N sẽ thế nào nếu sau này R ko còn bên cạnh nữa? Hứa là ở bên R nhé?"

Hôm nay tôi vẫn không hiểu được cảm giác của mình vào đêm đó... Tôi im lặng, dù cô bé vẫn cố Buzz tôi vài lần... Tôi rời máy tính, mở nhạc, lục tìm lại tấm thiệp ngày xưa em tặng tôi. Dòng chữ em viết, lời đùa nghịch em khoanh tròn vẫn ở đây đem nay... nhưng lòng tôi dâng trào bao cơn sóng... Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng, nói dối với người đơn giản hơn lừa dối lòng mình bao nhiêu...

Nhìn lại màn hình máy tính, lần Buzz cuối cùng cách đấy ít phút... Một quyết định lướt nhanh qua tôi, nhanh hơn bất kì quyết định nào khác trong đời tôi. Dù cho miệng tôi đã nói bao lời có cánh nhưng sáo rỗng khi bên cô bé, đi cùng những hành động mang tính cưa cẩm thuộc bản năng nhiều hơn là lòng thành khiến cất lời hỏi tôi về điều ấy... Tôi vẫn không sao dối lòng mình rằng, tất cả những điều đó là dành cho quá khứ của tôi, chưa bao giờ thật sự dành cho N.

Gõ câu trả lời tương tự như: Ừ, R sẽ bên N mãi. Hay, R hứa... abc thứ tương tự ngọt ngào, để giữ lấy trái tim cô gái rồi thêm được nhiều thứ khác là một phần thưởng lớn lao so với lời nói dối đơn giản, nhưng tôi đã chọn khác...


Cất tấm thiệp Noel năm nào, tôi lại trở về khung cửa sổ. N sign out.

Những ngày sau đó tôi trở về với con ngừơi như đã thất lạc bấy lâu của mình. Sống trầm lặng và ít dần đi các mối quan hệ. Các cô gái cũng thôi ở bên tôi, đơn giản vì họ nhận ra sự thú vị mà họ thấy nơi tôi, chẳng qua chỉ là một lớp vỏ che đậy sự trống rỗng trong lòng.

Mùa đông năm ấy là lần đầu tiên, trong suốt mười mấy năm, nỗi nhớ em lại âm ỉ cháy trong tôi từ tro tàn của ngày hôm qua...
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:10 pm

Đêm, trở về với tĩnh lặng, cũng là lúc kí ức trở lại.. Tôi viết cùng tách cafe.


Chap 7: Vào đời.


"Nàng hút hồn tôi bắng nụ cười, sau đó tôi ở lại vì những giọt nước mắt của em."

Tôi nhận ra điều này khi nhìn lại những gì đã qua. Nhưng có lẽ tôi sẽ viện dẫn đôi dòng nguyên nhân vào phần viết sau.


Gần cuối năm nhất, tôi gặp lại N qua lời nhắn của người bạn. Cô bé đợi tôi lối thang dẫn lên tầng thượng. Tôi đến nơi hẹn, cô bé chỉ nhìn tôi mà không nói lên được điều gì... Trong thoáng chốc tôi nhìn thấy mắt cô bé ướt, nhưng N quay đi rất nhanh. Những suy nghĩ lúc đó của tôi hoàn toàn trống rỗng, đôi phần vô cảm... Sau cuối cô bé vẫn không nói được gì với tôi, rồi bỏ đi.

Đến lúc này tôi vẫn nghĩ, điều duy nhất tôi có thể làm khi gây tổn thương với ai đó, là dừng lại và nhìn người ấy ra đi. Hình ảnh của N ngày hôm đó đến mãi sau này mới trở về làm tôi hối lỗi, thật ra khi ấy tôi cảm thấy rất thường tình.


Tôi tạm gác qua bên những bận tâm và muộn phiền vì gái. Tìm một việc làm thêm cho qua ngày tẻ nhạt. Công việc là một liều thuốc tuyệt vời để thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ và cám dỗ thường nhật.

Công việc đầu tiên của tôi liên quan đến một quán nhậu ôm của nhà người bạn. Vì chỗ quen biết nên công việc rất nhẹ nhàng, chỉ ngồi tính phiếu và thu tiền, chiều 5 h đến, tối 10h về. Sau này tôi cảm thấy khá nhàn rỗi và buồn chán nên tham gia nhiều việc tay chân hơn, nhưng nói chung công việc vẫn vậy. Thu nhập không nhiều, nhưng tôi cũng chẳng chi tiêu quá mức với những gì mình kiếm được. Năm 1 của tôi đã qua đi như thế.

Từ sau đó, tôi không quen thêm ai nữa cho đến lúc mãn khóa.

Nghĩ lại về công việc kiếm tiền đầu đời, ít nhiều mang lại cho tôi nhiều kinh sống hơn là vật chất. Những người phụ nữ làm việc trong quán phần lớn đều có những câu chuyện riêng, nỗi buồn và nước mắt của họ cũng không mấy khi ta thấy, nhưng nếu có cũng chẳng dễ dàng gì hiểu, hay cảm thông. Vậy mà tôi đã có lúc đồng cảm với họ... Vài người chua ngoa, nhưng phần lớn cũng đối tốt với tôi.

Có lẽ qua giai đoạn đó, cuộc đời tôi cũng có nhiều thay đổi. Chính kiến của tôi về đoan chính nữ giới có lúc tưởng như kiên định vững chắc đã lung lay và sụp đổ từ khi nào... Một ngày tôi nhận ra mình không còn quan trọng chuyện "lần đầu"...

Tôi đến thăm em một sáng CN năm 2, em chuyển nhà lên ở với chị, đến gần tôi hơn một xíu về địa lí, nhưng tâm hồn vẫn là một trời ngăn cách.

Năm ấy, nhà em mở hàng buôn bữa sáng, tôi làm thực khách đôi khi vì mong chờ được gặp người phụ việc, là em. Có hôm tôi ăn sáng rồi lại chạy ngược về đi học, đoan đường xa xăm mà vẫn thấy lòng có chút nôn nao.


Đêm đầu tiên thôi việc làm thêm, tôi xuống thăm em. Thấy nàng ngồi trên bàn giấy, cặm cụi với quyển sách nơi phòng khách, lòng tôi như được xoa dịu nỗi day dứt ngày lễ tốt nghiêp... Em quyết tâm học và thi lại... Em giữ nguyên khoản cách dành cho tôi, đôi ba câu chuyện chia sẻ về ước mơ tương lai.

Dầu rằng em chưa bao giờ được tôi đánh giá cao về học lực, nhưng em có một niềm tin và quyết tâm vững chắc vào hướn đi cho cuộc đời mình khiến tôi đôi lúc cảm thấy ghen tị, và ngưỡng mộ...

Sự thật gần mươi năm sau em đã xóa đi khoản cách giữa tôi và em, theo đuổi được ước mơ của mình, còn tôi thì không.


Khoản thời gian này đối với tôi dường như là quá dài... Vẫn biết, tuổi trẻ tin rằng sống là không chờ đợi, nhưng biết bao lần, thời gian đợi chờ vì một điều mà ta mơ ước chỉ có thể tính bằng tháng năm.


Đôi lần gặp lại em, cảm giác ấm áp em mang lại khiến đôi thứ đã ngủ yên và vùi sâu trong tôi như lần nữa thức giấc. Tôi trải lòng mình lên trang giấy, quyển sổ nào đó đã chứa đầy những tự sự của tôi dành cho em.


Cho đến khi mùa lạnh một lần nữa lại về, mùa đông thứ 3 từ khi chúng tôi gặp nhau, tôi đến thăm em với một lời mời hẹn hò. Con đường hôm ấy trở nên tươi sáng hơn thường nhật dù rằng trong tôi chỉ có thứ hi vọng rất mỏng manh.

Tôi không gặp em, chỉ có em gái em ra chào đón tôi với một ánh nhìn mà tôi đã quen:
_Chị đi rồi, có anh nào qua chở chỉ đi chơi...


Tôi im lặng trong vài phút, lòng nhủ lòng, thấy chưa, đã nói rồi mà. Có gì mà ngạc nhiên. Tâm tư tôi bỗng nhiên tĩnh lặng lạ thường vào khi ấy. Tôi trao quyển sổ cho bé L, dặn bé gửi đến em. Đường về ngày hôm ấy dường như chỉ có mình tôi.

Hi vọng cuối cùng của tôi đã vụt tắt vào hôm ấy. Tôi lại trở về với căn phòng trống, khung cửa sổ quen thuộc và nhìn đêm với một chút tư lự về ngày mai. Đêm đó tôi chìm vào giấc ngủ với đôi chút xáo động.


Từ đêm hôm ấy... Tôi quyết định xóa đi hình ảnh của em. Khép lại một đoạn đường mang nhiều hi vọng và những đam mê.
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:11 pm

.Tôi từng nghe, mỗi bản nhạc gợi nhớ trong ta những hoài ức xa xăm, và vì thế mà ta chìm đắm trong giai điệu...

Sáng nay một bản nhạc lại đưa tôi về với ngày tháng đã qua. Với tách cafe nhiều sữa, tôi trải lòng mình lên trang viết...


Chap 8: Tìm kiếm và lạc lối.

Chúng ta sống ngần ấy năm như một hành trình dài tìm kiếm, nhưng mấy ai đến được với đợi mong.

Và bao người đã lạc mất hướng đi.
Tôi viết tên mình vào một trong số ấy, những người đã lạc lối dẫu cho ánh mắt luôn hướng về phía cuối hành trình.


Mùa lạnh thứ 3 trôi qua. Cũng là năm thứ 2 tôi sống không có ai để giữ trong vòng tay. Tuổi trẻ thường khao khát một điều bình dị như thế.

Tuy nhiên, một thời gian nhìn những gì được thể hiện từ các bạn trẻ bây giờ... Tôi luôn tự hỏi các bạn có quá vôi vàng khi kết luận mình đã yêu?

Từ ngày cô gái đầu tiên đến với tôi, cho đến 10 năm sau đó, tôi vẫn tự hỏi, tình yêu là gì. Có lúc tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ hiểu được một chút gì về tình yêu.

Tôi có thể say mê một cô gái và làm bao điều bất thường vì nàng, hay nói lên bao điều làm lay động con tim, nhưng tất cả điều đó cũng chỉ dừng lại ở cụm từ "bản năng chinh phục". Tôi tin rằng vì "thích", mà đa phần xuất phát từ vẻ đẹp của một bờ môi hay một thân hình gợi cảm mà bản năng chinh phục dẫn dắt ta đi từ "thất bại" này sang "thành công" khác, từ đó nhìn lại những gập ghềnh đã qua ta nghĩ rằng "yêu".

Biết bao lần tôi đã thôi miên chính mình rằng mình đang yêu một ai đó, sau rốt tất cả chỉ là nổ lực cố giữ một cảm giác đã chết với cô gái bên cạnh mình.

Tôi đã đi qua 3 năm sau ngày tốt nghiệp như thế. Quen chóng vánh, chia tay nhanh. Vô cảm. Ngày tháng đầu chinh phục luôn êm đềm và ngọt ngào, rồi phần hậu sau đó dần đắng và nhạt vị... Thời gian này cũng là lúc tôi gian nan trên con đường tìm hướng đi cho đời mình.

Trong 3 năm đó có một cô gái, em là C, lọt vào dòng đời của tôi vô cùng tình cờ, và sau đó ra đi để lại bao mảnh vỡ và sụp đổ, mà đa phần xuất phát từ 2 chữ "thất vọng", hơn là "yêu thương".

Tôi gặp C trong tiệc sinh nhật em gái tên bạn thân. Em không thuộc tuyp ngừoi con gái tôi thích, nhưng em lại sỡ hữu đôi môi cười rất duyên, lời nói của em chậm rãi và nhẹ nhàng, ( sau này có ngừời nói tôi thích ngọt, tôi nói giờ mới biết sao? ). Rồi tôi thấy em cũng xinh, xinh thì tìm số điện thoại làm quen, nói chung cũng chỉ là những trò cũ thôi.

Thật lòng điều tôi thường làm khi có số phone là gọi... thay vì nhắn tin. Tôi cũng làm thế với C. Sau dăm phút trò chuyện tôi chủ động ngừng. 20p một tn gửi đến tôi. Hẹn gặp riêng vào CN.

Đây là lần đầu tiên tôi rơi vào tình huống này, khi kẻ đi săn trở thành con mồi.
Những dự cảm của tôi hoàn toàn chân thật, khi ngày CN nơi em và tôi đến tràn ngập những người mặc áo vest, những buổi thảo luận rôm rả. What the hell?

Chắc các bạn đều biết tôi nói đến nơi nào.

Em là một nhánh của trò bán hàng đa cấp, mạng lưới hay mạng gì các bạn có thể gọi tên đều chuẩn.

Mang trong mình cảm giác khó chịu, tôi trở về và từ chối mọi cuộc gọi của em sau đó.

Nhưng 3 hôm sau tôi lại đên để mua sản phẩm và kí hợp đồng, ôi mảnh giấy được đóng dấu từ những tên bịp.

Từ đấy tôi được chứng kiến những màn hô hào, khoe giàu hay của cải kiếm được từ bọn Đài Loan mặt mày bóng nhẫy... Tôi thường nhìn quanh cái khán phòng lúc nào cũng toàn những kẻ mặt vest, và lòng tự nhủ ma lực nào khiến đám người này theo chân những kẻ trên kia.

Tôi bỏ ra một số tiền để mua về cho mình một bài học, thật lòng sau này tôi tránh được hầu hết cám dỗ và bẫy đời từ sau những đúc kết tôi rút ra được từ những giờ phút miễn cưỡng nghe đám này chém gió!


Tôi chinh phục em C rất nhanh, hầu như là một trò chơi nhàm chán đền mức tôi bắt đầu nảy sinh ý tưởng đùa cợt. Và điều duy nhất mà tôi làm vì em là chỉ rỏ cho e thấy những buồn cười phía sau những tên mặc vest, tôi cũng góp sức làm tan vỡ cả đường dây của em gây dựng.

Và em rời bỏ nơi đó ít lâu sau khi quen tôi.
Tôi bên C được nửa năm. Có lẽ vì em ngọt ngào với tôi không chỉ bằng lời nói. Lúc này tôi cũng nghĩ chắc vầy là yêu. Còn tôi cũng chăm sóc em và giúp em nhiều thứ hơn là bao lời nói suông. Đôi lúc trong thời gian này tôi vẫn xuống thăm M.


Cứ ngỡ mọi thứ sẽ êm êm trôi qua mãi thế, cho đến ngày biến cố xảy đến với gia đình tôi.
Mọi thứ trở nên khó khăn. Nhiều thứ đã thay đổi. Và trong lúc tôi lao đao, vòng tay em C mở rộng giữ lấy tôi trong một đêm. Với môi hôn như đắm đuối, em thầm thì vào tai tôi:
_A ở nơi đâu thì e ở đó, e sẽ theo a. Chỉ cần có anh.

Rồi ít hôm sau, nàng từ chối gặp tôi vào một ngày tháng 3, ngày thứ 8 của tháng, với một vài lí do quẩn quanh.

Tôi gửi đi một sms chia tay. Ghé qua nhà nàng và trả lại tất cả những gì em đã tặng. Tôi kết thúc 1 đoạn đường với C như thế. Chuyện thường tình của đời thôi. Bao nhiêu tn xin lỗi rồi lí do, tôi đều im lặng.

C tìm tôi vào một ngày với lá thư bên trong là khỏan tiền tôi đã cho em mượn trước đây. Có lẽ đến phút cuối, người ta trở nên sòng phẳng với nhau.

Giờ ngẫm lại, kết thúc khi ấy nếu muốn có thể trì hoãn thêm ít lâu, nhưng với tôi điều đó lại không phải cái tôi muốn.

Tôi đi qua một năm nhiều sóng gió trong cuộc đời, bị cuốn theo cơn sóng đánh vào gia đình tôi ngày một dữ dội hơn. Một năm ngụp lặn trong cuộc sống mưu sinh, và bao nhiêu trăn trở về ngày mai khiến tôi không còn thời gian hay một chút tơ tưởng nào cho những chuyện về các em gái...

Đoạn đường lạc lối của tôi chỉ vừa mới mở đầu.
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:11 pm

Viết tiếp...

Vì những gượng ép về thời gian, tôi thường viết vào buổi sáng, bên tách cafe.
Hôm nay, tôi kể tiếp đoạn đường đã qua trong suốt 10 năm lưu giữ trong tim một nụ cười.


Chap 9: Mưa...


Người phụ nữ thứ 2 đến bước vào đời tôi và ra đi như thế. Những trống vắng nàng dành lại cho tôi thuộc về những đam mê thể xác nhiều hơn là nơi trái tim. Nếu đã đi qua những ngày đôi khi thức giấc vào ban mai, và trên vai cô ấy đang gối đầu say ngủ... hơi thở ấm áp của nàng đều đặn khi đôi môi như mỉm cười trong cơn mơ ngắn, sẽ cần một thời gian để xóa đi những điều mà đôi mắt và cơ thể đã thân quen...

Thời gian đầu sau kết thúc có đôi chút khó chịu, sau vẫn quên.

2 năm trôi qua trong bao xoay chuyển của cuộc đời, có lúc đã đấy gia đình tôi vào những tháng ngày gian truân... Có lúc tôi đã thấy mình chênh vênh nơi vực thẳm... Con người thường thể hiện ý chí và nghị lực phi thường trong những phút gian nan, giò nhìn lại tôi vẫn không hiểu điều gì đã dẫn dắt tất cả những người trong gia đình mình đi qua cơn bão mà không lạc mất một ai... Thật lòng thừa nhận, đôi khi tôi nghĩ có thể nó đã cuốn mất tôi.

Vào một đêm, sau khi rời club với một bữa nhậu quá chén, chưa bao giờ tôi uống nhiều như thế, rồi say... những ám ảnh ngày tháng u ám dội về và nhấn chìm tôi trong bao ý tưởng tuyệt vọng. Với tay ga được vặn thêm, phía trước nhấp nháy ánh đèn xa tải, tôi hướng thẳng mình về phía ấy... Nếu trong những giây phút cuối cùng ý nghĩ nào đó giật mạnh tôi ra khỏi hướng đi đã định, có lẽ giờ này những dòng viết này chỉ mãi là trang giấy trắng.


Từ đấy tôi không bao giờ uống nhiều hơn một chai nếu không thể từ chối. Tôi trở nên ghét bia cũng từ đấy.


Thời gian này, tôi cũng ghi nhận thêm một câu chuyện buồn khác từ người bạn.

Bạn tôi không có nhiều ưu điểm trong lời ăn tiếng nói, cũng chỉ tầm tầm ở bề ngoài, nhưng là con trai của chủ quán nhậu ôm mà tôi đã nhắc đến bên trên. Anh bạn này hơn tôi 1 tuổi, cũng có thời đã say mê "firts love" của tôi, nhưng lại luôn giúp tôi trong lúc tôi chinh phục em.

Bạn tôi chỉ có một đam mê duy nhất, đam mê "tốc độ". Đam mê này đã thay đổi cả cuộc đời cậu chàng và cả những người thân xung quanh. Vào một đêm, anh bạn đã ngủ say bị lôi dậy bởi một nhóm bạn tìm đến tận phòng ngủ, kéo anh ta đi tìm chầu lẩu khuya. Nhiều người đã ngà ngà say. Cả nhóm quyết định giao xe cho cậu ta chở thêm 2 người nửa có hơi men.

Tại một khúc cua, chiếc xe trượt dài vào gầm xe tải lớn.
Điều thần kì nào đó đã cứu lấy sinh mạng anh bạn, đẩy văng người thứ 3 vào lề đường, song tử thần chưa bao giờ muốn trở về với tay trắng đã lấy đi sinh mạng người ngồi giữa... những bánh xe đã nghiền anh ta như đứt đôi.

Tôi là người đầu tiên đến đón cậu bạn từ đồn công an sau 2 ngày tạm giam.

Hành trình dài "chạy án" sau đó giúp bạn tôi thoát vòng lao lí, nhưng đánh một phết 3 năm tại ngoại vào đời cậu, và đốt đi một khoản tiền lớn dẫn đến bao hậu quả sau này.

Bạn tôi sau biến cố cũng thay đổi nhiều điều. Một cô gái trẻ, tôi nhớ là trẻ hơn chúng tôi những 4 tuổi nhưng rất xinh. Có lẽ nếu xếp lần lượt nhan sắc những cô gái tôi đã gặp, thì cô bé này và em "khoảnh khắc" của tôi có thể nằm cùng một phân hạng.


Tuy nhiên nếu bạn nhớ về công việc kinh doanh của gia đình bạn tôi, bạn cũng hiểu được cô bé làm nghề gì. Nhưng bạn tôi bất chấp và quen... Câu chuyện giữa họ không có nhiều điều lãng mạn, cách mà bạn tôi cưa cẩm có lẽ cũng chẳng giống ai. Vậy mà cả hai vẫn đến với nhau.

Và họ mời tôi cùng tham gia một chuyến đi về nhà cô bé ở mãi tận một vùng biển hẻo lãnh cách thành phố gần 150 cây số. Phần tôi tháng ngày này cũng không có nhiều điều vui, thêm phần tôi khá yêu thích đi đây đó, cộng với lời mời rất nhiệt tình lẫn quyết liệt của cả 2 nên đã đồng ý.

Sau này tôi mới hiểu lí do cô bé nhất quyết rủ tôi đi cùng. Cô ấy nghĩ rằng tôi có thể kiềm chế được tính khí khá bốc đồng của anh bạn, và lần này sự mách bảo của giác quan phụ nữ lại đúng.

Chuyến đi là một trải nghiệm nhiều mới lạ với tôi. Chúng tôi đi qua biển ruộng muối mênh mông, đoạn đường thênh thang ngược gió có lúc như muốn đánh bật tay lái, con dốc cắt ngang rừng nguyên sinh bạt ngàn...và bờ biển hoang vu hầu như vắng bóng người, những đêm trên biển rầm rì sóng vỗ và ánh sáng vằng vặc của trăng. Tôi cô độc giữa tình yêu của đôi trẻ nhưng lại thấy lòng nhẹ nhàng vì cảnh quan chung quanh.

Chuyến đi cũng mang lại cho tôi nhiều điều lần đầu mới gặp. Tiêu biểu như việc từ ngày cô bé trở về nhà ở quê, dù có chúng tôi đi cùng, nhà cô bé mỗi đêm đều có hàng tá các anh trai đến chơi và ở lại gần 2 giờ liền. Tôi được nghe kể lại các anh ấy đều là người say mê 2 chị em nhà em. Nhìn cảnh các anh ngồi sát nhau và cùng tán 2 em gái mà tôi cảm nghĩ "xung đột và hòa bình" gần như diễn ra cùng lúc. Tôi cũng không hiểu được ba mẹ cô bé nghĩ thế quái gì mà lại cho phép điều đó diễn ra hằng đêm.

Và câu hỏi đó cũng được bạn tôi gầm gừ trong đêm tôi và cậu phải đi ra đoạn kênh dẫn nước gần nhà ngồi chơi giết thời gian cũng như thoát khỏi cái ồn ào và quanh cảnh kì quặc nơi ấy.

Bạn tôi kể tôi nghe nhiều hơn về hoàn cảnh của cô bé, mà tôi nghĩ cả gia đình cô bé cũng không hề biết. Lên thành phố làm việc cho xưởng may của người bà con vào năm 17 tuổi, rồi bị chăn và làm thịt bởi chính anh họ của mình. 9 tháng sau cô bé có 1 đứa con rồi phải gửi nó cho một gia đình khác... Dòng đời xô đầy cô gái từ công nhân thành gái bán cafe rồi sang đèn mờ từ khi nào không hay...

Tôi chợt nhìn về ngôi nhà phía xa, nơi bao chàng trai đang ngồi và tán tỉnh đóa hồng bị vùi dập, và lại nhìn bạn mình, người đang dằn vặt trong hạnh phúc lúc mới chớm yêu và nỗi đau đan xen của quá khứ...


Rồi cả 2 gây nhau vào buổi sáng kế tiếp. Cô bé xin gặp riêng tôi khi anh bạn đã bỏ đi lúc chũng tôi cùng ngồi uống cafe sáng. Sau một lúc trò chuyện cô ấy chợt khóc. ( Thật lòng không hiểu sao đời tôi thường phải thấy nước mắt phụ nữ vì anh chàng họ có cảm tình ). Tôi mang lời của em giải bày với cậu bạn, đương nhiên có co giãn thêm thắt, mà vì đó họ lại nắm lấy tay nhau, và ôm nhau rất lâu trong buổi tối trên biển sáng trăng đêm ấy.

Đứng nơi dốc cát lộc gió, biển mênh mông, hình ảnh cô gái khoảnh khắc ngày nào lại cồn cào trong tôi một nỗi nhớ. Bao năm đã qua từ hôm ấy, bao cô gái đã thế chân vị trí của nàng trong tôi, và ra đi, mà sao chỉ mỗi em là ở lại, góc trái tim tôi thuộc về em chưa khi nào phai mờ môi cười ấy...
Đêm. Sms từ em đánh thức tôi, và như bao lần khác, chúng tôi vẫn ko tìm được lối thoát nào cho câu chuyện của đêm... Lại chìm vào giấc ngủ mệt nhoài với bao ước mơ về một ngày mai biết khi nào tìm đến cho nhau.

Chap 10: Vụn vỡ...

Năm đó, tôi cùng anh bạn trở lại vùng biển hoang vu thêm đôi lần nữa, vẫn là khách sạn quen quanh năm vắng người, những đêm chè chén hải sản trên biển. Cho đến khi hạnh phúc chớm nở của anh chàng bị chen ngang bởi một người thứ ba, và bàn tay quyền lực nghiệt ngã của dòng đời.

Năm đó, những điều không may liên tiếp xảy đến với nhà bạn tôi, đỉnh điểm là hai vụ tai nạn giao thông của ông cụ nhà và anh trai. Vỡ nợ, gia đình bạn tôi li tán, anh bạn tôi đã qua những ngày nhàn hạ khi xưa. Tất cả những gì còn lại là căn nhà nhỏ 2 tầng mà trước đây là một phần của quán nhậu còn sót lại cho anh chàng. Nó đã không bị phát mãi hay cầm cố bởi các chủ nợ chỉ vì giấy tờ đã thuộc về ngân hàng.

Tôi có lúc đã trải qua những ngày tháng lao đao bởi cơn thịnh suy, phần nào cũng đồng cảm với bạn. Song giờ đây, niềm tin, hi vọng và ngày mai của anh chàng đều hướng về cô bé, và cô ấy cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ bị cuốn trôi trong dòng đời suốt bao năm qua.

Nhưng ngày hạnh phúc sau cùng của bạn tôi bên người tình xinh đẹp cuối cùng cũng được một dấu chấm hết trong nước mắt... Cô bé mau chóng đi theo một người khác có điều kiện tốt hơn, tinh tế hơn. Cũng như bao kết thúc thường tình khác khi hết yêu... cô bé không quên dành đôi lời phũ phàng cay đắng cho bạn tôi. Tôi có gặp lại cô bé một thời gian sau đó, gọi tôi một tiếng anh, nụ cười có chút gượng gạo, dăm ba câu trò chuyện rồi em biến mất giữa dòng người ngược xuôi... Em gái nhỏ không biết giờ thế nào?

Sau này, chú tôi vẫn thường nhắn nhủ, tình yêu cũng cần có vật chất nuôi dưỡng. Đôi tay trắng đến với nhau thì cũng chỉ dăm bữa nữa tháng là tan đàn. Người có tuổi, đi qua con dốc đời người luôn nhìn thấy mọi thứ với bản chất vô cùng giản đơn.



Tôi xuôi ngược ngụp lặn một thời gian, mọi thứ cũng dần trở lại như trước. Cơn sóng đánh vào gia đình tôi, sau gần 2 năm cuối cùng cũng suy yếu trước sức chống đỡ kiên cường của những người đầu tàu. Tôi biết ơn ba mẹ đã vững tay chèo giữ chúng tôi ở lại bên nhau. Bây giờ nhìn lại, thời gian ấy đã rèn giũa tôi đi qua bao cay nghiệt cũng như thất vọng, nhưng cũng vì đó tôi trở nên can đảm, trầm lặng hơn, mà cũng bất cần đi đôi chút. Lúc ấy, tôi đã bước vào số tuổi 23.


Tôi mua được chiếc xe tay ga đầu tiên cho riêng mình bằng chính số tiền kiếm được, chiếc xe theo tôi khá nhiều năm sau này.

Một ngày đẹp trời tôi tìm xuống thăm em.
Vẫn con đường đó, tôi như bắt gặp lại hình ảnh năm nào của mình, trẻ trung và ngập tràn niềm vui đang hướng về phía em...

Tôi dừng lại nơi cánh cổng mướt màu hoa tím, nhìn sang bên cạnh, chợt thấy tôi năm nào đã đứng trước sắc màu này với bao luyến tiếc và day dứt... Tất cả như chợt ùa về trong phút chốc, đôi mắt em hoe đỏ, và nụ cười em rạng rỡ khi xưa đan xen... Tôi thoát khỏi dòng kí ức khi chị em cất tiếng.

_M ko có nhà R ơi. Em vào nhà đợi không?

Nhà em có 5 chị em nữ. Người chị này tôi chỉ đôi lần gặp nhưng bao giờ cũng tươi cười với tôi. Tôi lúng túng nói đôi ba câu gì đấy rồi cáo từ ra về. Đến lúc tôi chớm quay bước thì chị gọi giật lại.
_M có số di động. Em lấy không?

Rồi chị quay vào nhà tìm một mảnh giấy viết lại số, trao vào tay tôi. Nếu có ai đó, đã vô tình dẫn dắt chúng tôi gặp lại nhau, có lẽ chỉ có thể là chị. Lòng tôi khi nghĩ đến, vẫn thấy biết ơn chị ấy thật nhiều.


Đường về hôm ấy sao ngập tràn ánh nắng, đến cả những lối mòn quen thuộc chợt mới lạ như lần đầu đi qua, và bóng chiều tà mặc định mang màu sắc u buồn nào đó cũng trở nên rạng rỡ trong tôi.


Tôi gửi đi một sms, nói với e đây là số của tôi. Tôi sẽ gọi lại em vào ngày mai.
Nàng trả lời ngay, uhm, sẽ đợi.

Vì sao lại là ngày mai mà không phải ngay bây giờ. Khi ta bỗng nhiên nhận được một món quà được gói ghém trong hộp nhỏ, ta muốn giữ cho mình thêm 1 chút tò mò và hiếu kì đôi chút trước lúc khám phá bên trong... Ngần ấy năm đã qua, không điều gì khiến tôi phải vội vã vào lúc này.


Câu chuyện giữa chúng tôi vào ngày hôm sau có lúc tưởng như bất tận. Tôi đi loanh quanh trên con đường vắn trước nhà lúc gọi cho em. Lần đầu nghe giọng nói của em qua phone có chút gì đó lạ lẫm, mà đáng yêu. Em nói giọng tôi có vẻ ấm hơn, già hơn khi nghe qua máy.

Bấy nhiêu thôi mà lòng cũng vui, như gặp lại một điều thân yêu suốt bao nhiêu năm ấy. Chiếc phone từ lạnh chuyển sang ấm và nóng dần vì cuộc gọi kéo dài.

Đêm ấy, tôi được biết em đã theo được ngành học em muốn. Đang bước qua năm 1. Em hẹn tôi ngày ra trường sẽ khao mừng một chầu lẩu. Bạn biết không, cảm giác ngày nào của tôi, khi dõi lên bảng kết quả kì thi tốt nghiệp năm nào, mà không nhìn thấy tên em chợt sống lại, và được xoa dịu vì những gì em nói. Nếu chúng ta kiên trì đi trên con đường mình đã chọn, sẽ có ngày ta đến nơi mình mơ ước.

Những năm tháng ấy, em đã xây dựng một tương lai cho mình với một người khác... không phải tôi. Tôi biết điều này, nhưng giây phút ấy, lòng tôi ấm áp vì sau cùng cuộc sống cũng sắp đặt cho em những điều tốt lành. Có lẽ khi giữ trong lòng một bóng hình ai đó quá lâu, ta mất đi những ham muốn thường tình mà chỉ còn đọng lại những ước mong tốt đẹp cho cô ấy.


Mối quan hệ giữa tôi và những dang dở của quá khứ đã được xoa dịu, tiếp nối như vậy....


Thời gian ngắn sau tôi tiếp tục nghiện ngập làm việc, mưu sinh. Bao bài học, kinh nghiệm trong tháng ngày lao đao rèn dũa tôi thành một con người khác hẳn so với trước đây. Tôi sống thực tế hơn, lạnh lẽo hơn mà cũng mất đi nhiều niềm tin hơn. Cho đến khi một thiên thần nhỏ chợt trở lại và gõ cửa cuộc đời tôi vào một ngày kia...

Phần sau tôi sẽ kể về cô ấy.
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:12 pm

Muốn vô tình mà sao vẫn hữu ý...

Chap 11: Thiên thần.

Năm 23 tuổi, tôi đi qua những tháng ngày khá trầm lắng, yên ả.
Tận hưởng khoản thời gian nhàn rỗi sau mưu sinh bằng những đam mê riêng, hầu hết hướng về audio và mô hình quân sự, đồng thời cũng hướng chú ý về sản phẩm Táo.

Tôi gặp lại cô ấy vào một dịp tình cờ trong tiệc sinh nhật bạn, lớp 12 chúng tôi cũng nhân dịp họp lớp.

Với tôi, cô ấy, Vy, vừa lạ, vừa quen. Vy rất thân với first love của tôi suốt 3 năm phổ thông. Những năm ấy cô bé xinh, nhưng mờ nhạt trước những cô bạn cùng lớp khác vì trang phục giản đơn và hơi xa cách.

Vy hiện hữu đôi lần trong kí ức của tôi vào khoản thời gian tôi vẫn còn đi bên first love, khi cô ấy là người thứ 3 đôi khi đi cùng. Sau khi chúng tôi chia tay, Vy tặng tôi một nick name khá dễ thương: người xấu.

Đoạn kí ức ngắn lướt nhanh qua tôi trong lúc đối chiếu với người thật vừa gặp trong bữa tiệc. Khuôn mặt xinh xắn hôm nào của cô ấy vẫn vẹn nguyên, trang phục có đôi chút thay đổi, nhiều nhất là nhấn mạnh vào những đường cong của cô ấy. Chúng tôi ngồi đối diện nhau 1 lúc, trong khi chờ đợi những người khác đến sau. Trong số người đến sau có cả first love, H đi cùng bạn trai mới, có lẽ là thứ 3 của cô ấy.

Tâm trí tôi xao nhãng trong suốt thời gian chè chén, và khi tăng 2 kết thúc chúng tôi trao nhau số phone, số phone của Vy cũng nằm trong danh sách các số vừa được cập nhật.


Chúng tôi nhắn tin qua lại đôi lần sau đó, cũng không có gì đặc biệt, thường kết thúc sau vài tin ngắn. Thời gian ấy có lẽ tôi mệt mỏi sau nhiều sóng gió, nên bắt đầu sống mà vơi đi ít nhiều mơ mộng.

Nhưng không vì thế mà Vy chẳng để lại dấu ấn nào trong cuộc đời tôi. Cô ấy khác hẳn với những người phụ nữ tôi đã gặp. Trong sáng và thánh thiện như mặt hồ thu phẳng lặng mùa thu. Ngoan đạo với niềm tin trọn vẹn vào đức Chúa. Cuộc sống của nền nếp của cô ấy ít nhiều cũng lạ lẫm với người thích phá vỡ mọi ràng buột như tôi. Trong những ngườ mà tôi đã gặp, Vy có nền tảng gia đình vững chắc nhất, với bố là giám đốc góp phần lớn cổ phần trong 1 hãng sữa, song lại sống rất giản dị khiến tôi có đôi chút ngạc nhiên, và mến mộ. Với góc nhìn nào đó, chúng tôi hoàn toàn không có cùng 1 thế giới hay 1 điểm chung nào về tính cách.

Dẫu vậy cuộc sống luôn có những sắp xếp lạ lùng phù hợp cho một phần đời nào đó. Người về sau giông bão như tôi lại có lúc muốn lánh xa những thử thách gian truân, nghỉ ngơi bên ốc đảo hẻo lánh bình yên. Cô ấy vì thế đã trở thành nơi tôi lưu lại ít lâu.

Tình cảm tôi dành cho Vy cũng nhẹ nhàng và phẳng lặng như tính cách của cô ấy. Không phải là yêu, nhưng vượt hơn bạn bè một chút. Tôi giữ chút gì lơ lững thú vị giữa chúng tôi, và cô ấy cũng thế.

Tất cả bắt đầu từ một sms vào ngày kia. Cô ấy làm việc trong phòng tranh trên con phố sầm uất nhất Sài Thành. Đương nhiên với vẻ ngoài đáng yêu không ít người đưa Vy vào tầm ngắm.

Sau bao năm gặp lại, cô ấy không thay đổi bao nhiêu trong cách cư xử với những người trót dại lỡ nhớ nhung: Tránh mặt tuyệt đối! Tôi vẫn cười khi nhớ đến điểm này của Vy, có lẽ cũng bởi tính cách khó gần mà bao nhiêu năm vẫn chưa quen ai, hoặc cũng hiếm ai khả dĩ đủ kiên nhẫn theo đuôi cô nàng.

Sms khởi đầu bằng một lời nhờ, theo sau với nội dung: có người gần chổ làm theo Vy, ngày nào cũng quấy rầy, R giả vờ làm bạn trai ra đón Vy vài hôm nhé.


Tôi không từ chối. Suốt tuần tôi đợi cô ấy tan giờ làm và đưa về tận nhà. Câu chuyện giữa chúng tôi dần cởi mở hơn. Vy thường gọi tôi bằng nick name ngày cũ: người xấu, song rất ít khi cô ấy mở bất kì đề tài nào về first love của tôi năm nào.

Nhiệm vụ vệ sĩ kết thúc khi sang tuần. Thật lòng, tôi không nghĩ điều này có tác dụng cắt đi cái đuôi theo đuổi Vy, lí do cô ấy nhờ tôi cũng mông lung đâu đó ẩn khuất sau tính khí khó dò của phần đông thiếu nữ. Tuy nhiên chúng tôi vẫn thường gặp nhau sau đó, tôi tin khi chúng ta muốn tìm gặp một ai đó thì không bao giờ thiếu 1 lí do.

Thông thường cô ấy là người tìm thấy lí do ấy. Cho đến bây giờ, tôi thật lòng thừa nhận, người phụ nữ duy nhất đã chạm vào trái tim tôi, sau M là Vy. Cô ấy chinh phục tôi không chỉ bằng ngoại hình đáng yêu, mà còn bởi tính cách thú vị.

Khi gặp tôi, Vy như một người khác. Cô ấy nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, và cũng vui tính hơn. Cô ấy luôn để ngỏ một điều gì đó trong câu chuyện nhường tôi tiếp nối. Cô ấy mở một bí mật này song lại hé lộ một chiếc rương khóa kín khác. Điều đó giữ tôi luôn cảm thấy vui và thú vị khi gặp Vy.

Trung Thu cô ấy mời tôi đến nhà thờ xem kịch, vai Hằng Nga do cô ấy diễn.
Sinh nhật tôi cô ấy cũng ngồi sau tôi loanh quanh thành phố với ly trà sữa trong tay.
Những hôm cô ấy sinh hoạt giáo đoàn, cũng thường sms mời tôi tách cafe khi cô ấy về muộn.

Tôi vẫn thường tìm cô ấy sau những chuyến đi xa trở về. Công việc vùi lấp tôi trong bộn bề, và nụ cười cô ấy như kéo tôi trở về với niềm vui và tiếp tục hành trình. Tuy nhiên chúng tôi luôn có cuộc sống riêng. Mọi thứ vẫn chỉ ngừng lại ở đó, chưa bao giờ đi xa hơn ranh giới của 2 người bạn.

Có lúc cô ấy đã đến rất gần tôi.
Khi mùa lạnh lần nữa lại về. Loanh quanh trên con phố ngập gió đông, ánh đèn rực rỡ từ những cây tuyết, tôi nói đùa.
_Yêu cầu số 1 khi lên xe: thắt dây an toàn nghe chưa.

Cô ấy cười khúc khích, dăm phút sau cô ấy ngập ngừng.
_Có điều muốn nói với R nè?
_Nói đi.
_Đang suy nghĩ có nên... cài dây an toàn ko?

Rồi cô ấy vòng tay ôm tôi 1 đoạn đường, cái ôm nhẹ nhàng không siết chặt. Tôi nhìn lại phía sau và thấy đôi má cô ấy đỏ hồng.

Chỉ là kỉ niệm thoáng qua.

Bạn có hỏi vì sao chúng tôi không bao giờ đến với nhau?

Như tôi đã nói, cô ấy không quen ai suốt bao năm qua, không phải vì thiếu người gõ cửa trái tim đấy, mà vì một sắp đặt hôn nhân đã có từ ngày nhỏ.

Cô ấy luôn nói dối tôi rằng ba mẹ lo lắng khi tuổi này rồi mà em vẫn chưa quen ai. Rằng khi thấy tôi đến đón, 2 người luôn ủng hộ tôi đưa em đi chơi... Nhiều thứ khác nữa như gợi ý về một cánh cửa đang mở rộng.

Sự thật phía sau có một đoạn đường không thể tiếp nối. Qua bạn bè tôi biết người sẽ đính hôn cô ấy đang ở một trang trại nào đó cách nửa vòng trái đất.
Họ không ở bên nhau không có nghĩa là mối quan hệ đó không tồn tại... Phần nào đó giá cảnh giữa tôi và cô ấy, cũng như người được sắp đặt cho cô ấy là một khoản cách rất xa.

Và vì một số lí do, có thể cô ấy đã giữ tôi bên cạnh một lúc như thể lấp đi khoản trống bao nhiêu năm của đời mình trôi qua trong vô vị... Vì tôi có thể không là một người chồng tốt, nhưng là một người bạn vừa đủ thú vị để mang đến cảm giác chông chênh giữa tình yêu và tình bạn.

Tôi đủ tỉnh để nhận rõ những điều ấy, và ngừng lại để không đi quá xa. Ngừng lại để chỉ thích chứ chưa bao giờ yêu.

Chúng tôi tiếp nối tình trạng lập lững như vậy, có thể là chỉ lập lững từ phía tôi, đôi khi tôi nghĩ xa xôi nếu khi ấy tôi có những biểu hiện rõ rệt hơn có lẽ mọi chuyện sẽ khác chăng? Cho đến khi sinh nhật lần thứ 2 của tôi lại về, và chúng tôi đi bên nhau trong một đêm nữa, là lần đầu cô ấy nói với tôi về người kia. Khi đến lúc phải về, Vy giữ tôi lại thêm 1 lúc nữa. Chúng tôi ngồi yên lặng khá lâu.

Sang năm cô ấy theo chồng. Ngày vui ấy tui trên một hàng trình xa vì công việc không về kịp tham dự.

Nếu bạn hỏi, tôi đã gặp một thiên thần nào không có vòng sáng với đôi cánh ảo diệu giữa đời trần tục, tôi sẽ nói, cô ấy đã như thế.

Thiên thần nhỏ bé vẫn thường gọi tôi là người xấu.
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:12 pm

Đôi lời tự ngẫm trước khi viết tiếp.

Tôi có cái nhìn khá rộng mở sau mỗi lần chia tay... Đôi khi người chủ động đi đến kết thúc không phải lúc nào cũng là tôi, nhưng nhìn lại đoạn đường đã qua, và những gì nối tiếp sau đó trong tôi không có chút trách hờn nào.

Thật sai lầm khi ta tìm thấy 1 ai đó, và nghĩ rằng người ấy sẽ đi cùng suốt phần còn lại của cuộc đời mình. Cuộc sống luôn dành cho ta một người bạn đồng hành trên đoạn đường đời nào đấy, có khi ngắn ngủi, có khi dài lâu. Nếu đến ngã rẻ và bạn nhận ra bàn tay ấy không còn trong tay ta nữa, hãy bước tiếp, và chờ đợi người kế tiếp sẽ nắm lấy tay bạn. Nhìn cuộc sống với một chút rộng mở, mọi điều sẽ nhẹ nhàng hơn.

Chap 12: Ngã rẽ...


Những cô gái để lại dấu ấn với đời tôi không nhiều như số người đã ở bên tôi. Tình đầu, người mang tên niềm hạnh phúc, dẫu phút cuối đã dành cho tôi cũng lần đầu phản bội, trong suốt 1 năm bên nhau đã bao lần vì tôi mà khóc, bao lần vì tôi mà cười. Đến giờ tôi vẫn tin, em đã dành cho tôi nhiều điều hơn bất cứ ai.

Tôi vẫn nhớ ngày tôi ốm nằm liệt ở nhà, không đi học được, e đã qua thăm tôi. Những ngọn nến lung linh trên ổ bánh kem cùng những món ăn em tự nấu mừng ngày sinh nhật tôi. Nhớ lúc cả hai chúng tôi đập vỡ ống heo cùng để dành mua 1 cặp nhẫn đôi...

Cô gái khoảnh khắc ngày nào lại thuộc về một vùng trời kí ức lớn đã từ khi nào che lấp cả ánh sáng của thực tại... Dù kỉ niệm bên em không nhiều, nhưng những dang dở từ đôi tay tôi tạo ra cũng đã làm dang dở cả đời em... Và em là phần trái tim duy nhất của tôi còn cảm nhận được yêu thương.

Vy, thiếu nữ thiên thần, người mang đến cho tôi cảm giác thực sự tĩnh lặng trong suốt 2 năm dài. Cô ấy không thuộc về tôi, đoạn đường của tôi đến với em đã khép lại bởi rất nhiều khóa chốt không thể lay chuyển bằng đôi tay trần, nhưng nụ cười hiền dịu của cô ấy, những lời ân cần nhẹ nhàng đã đưa tôi trở lại với cuộc sống thường nhật sau cơn giông bão từ ốc đảo hoang vu.


Và gấu, người đã ở bên tôi với khoản thời gian dài nhất so với tất cả những người khác... Có lúc tôi tin mình đã tìm được một chốn dừng chân dài lâu.



Chúng ta có thể vùi sâu kí ức về ai đó trong góc tối và lớp bụi thời gian, nhưng cơn mưa bất chợt sẽ rửa trôi và phơi sáng những thứ tưởng chừng đã ngủ quên.

Tôi đã nghe M có bạn trai trong những ngày còn làm bạn với Vy. Không còn là những tin đồn hành lang như những lần trước. Lần này điều đó là hiện thực mà tôi phải đối diện. Người con gái trong trái tim tôi suốt bao năm, trong lúc tôi vẫn cố gắng xóa đi những dang dở trong quá khứ, sau cùng đã đến với một người khác. Hiện thực này cũng lí giải phần nào lí do vì sao tôi giữ tình trạng lập lững với Vy trong suốt 2 năm.

Tôi lao thân vào công việc, rồi những chuyến hành trình xa trở về, cảm giác cô độc lại khiến tôi nhấc máy gọi Vy. Có một nơi cô ấy sẽ không bao giờ vào cùng tôi, nhưng lại sẵn lòng đi với tôi khắp mọi nơi. Mà tôi cũng chỉ cần có thế.

Nhưng vào những ngày mà tin về những chứng bệnh là như H5N1, cúm lan nhanh, tôi lại trăn trở nghĩ về M, tôi gọi M bao lần chỉ để biết em vẫn khỏe, chỉ để dặn dò e những thứ linh tinh, mà chắc rằng bạn trai em đã nói cùng những lời ấy trước tôi và gấp trăm lần tôi chăng?

Chỉ biết rằng những ngày ấy, lòng tôi cháy bỏng vì lo lắng, nhất là khi em đang thực tập trong bệnh viện. Tôi muốn gặp em, nhưng đều bị khước từ.

Cứ thế 2 năm trôi qua nhanh như sự tiếp nối giữa ngày và đêm.
Tôi lại lần nữa đứng bên khung cửa sổ ngày nào, nhìn vào chiếc phone, với số của em chỉ cần chạm vào nút call trên màn hình. Tôi không có thói quen sắp sếp ý tưởng trước khi phải nói chuyện với ai, vấn đề duy nhất là gọi hay không?

Đã 7 năm trôi qua từ ngày ấy, 7 năm từ buổi sáng giá lạnh cả tôi và em đều chờ đợt một chuyến đi không bao giờ được khởi hành... Sự dang dở ấy đã để lại một khoản trống trong tôi suốt bao năm dài đằng đẳng mà bao sự bù lắp sau cuối vẫn hoài công.

Tôi chạm vào màn hình... âm thanh đơn điệu của tiếng máy chờ vọng lên trong căn phòng tĩnh lặng, chậm chạp hơn nhiều so với nhịp tim tôi đập nhanh.

Em nghe máy.
_Đi với tôi vào mai nhé!
Tôi đề cập ngay, em hơi bất ngờ.
_Đi đâu.
_Mai có lễ ở chùa, ( chúng tôi có cùng một ngừơi bạn là nhà sư )nghe nói anh ấy nhận chức chủ trì, ( tôi chém thôi). Dự lễ một lúc rồi cùng đi ăn trưa với R.

_Uhm.

Em nhận lời.
Đêm đó tôi thao thức không ngủ được đến gần sáng. Đến gần giờ hẹn, tôi đi trước nửa giờ.
Đoạn đường đến nhà em khá xa, nhưng cảnh quan chung quanh với màu xanh mướt của vườn cây, hoa trái và ruộng lúa bao giờ cũng làm tôi có cảm giác hành trình ngắn lại.

Trong ánh nắng ban mai, tôi đã tự hỏi nếu đây là buổi sáng của 7 năm trước... giờ này phải chăng em đang vòng tay ông lấy tôi giữa hành trình này?

Đứng trước ngõ đợi em 1 lúc... Em hiện ra sau cánh cổng màu tím, với gọng kính đỏ trên sống mũi thanh tú, môi chúm chím giấu một nụ cười lấp lững giữa lời chào và sự ngượng nghịu, tóc mái búp bê của em bay bay sau làn gió... Tôi muốn thu lấy tất cả hình ảnh ấy trong từng giây sau 1 năm dài không gặp.


Tôi lại nghe tim mình đập... Nhịp đập nóng bỏng và ao ước tưởng chừng đã ngủ quên suốt bao năm dài... Nhịp đập mà tôi ngỡ như đã quên mất sau bao lần đi cùng những cô gái khác mà không nhận thấy....

Em rạng rỡ và xinh tươi như chưa bao giờ có khoản cách 7 năm dài giữa chúng tôi.

Tôi đưa em đến điểm hẹn, vài người bạn ngạc nhiên khi thấy tôi đi cùng em.
Buổi lễ ở chốn tôn nghiêm diễn ra như dự định, nhưng mối quan tâm duy nhất của tôi khi ấy chỉ hướng về em.

Đôi môi và nụ cười e ấp ấy tôi ngỡ đã vùi sâu vào vực thẳm của lòng mình, ngỡ đã tìm được liều thuốc giúp tôi vô cảm trước hình ảnh đáng yêu đó, giờ đây vẫn vẹn nguyên những cảm xúc rung động như ngày nào.


Tôi tìm một quán sang, yên tĩnh, dùng bữa trưa với em. Tôi đã nghĩ, hoặc lúc này, hoặc không bao giờ nữa.

Câu chuyện đang vui được chuyển hướng sang tình trạng trái tim hiện tại của em.

Và em lần nữa xác nhận sự hiện diện của người kia với tôi. Khi nhắc đến khoản thời gian em bên người ấy hai người đã cùng về quê người kia ở nửa chừng đất nước, ánh mắt của em sáng lên chút gì đó thuộc tự hào nhiều hơn là hạnh phúc, như thể em tự tin rằng năm tháng là một minh chứng vững chắc của tình yêu.

Em nhấn mạnh với tôi rằng, em luôn muốn yêu chỉ một người đến suốt đời.

Với người nếm trải bao lận đận như tôi, ý muốn của em giống như một câu chuyện cổ tích xứ xa xôi nào, nhưng vẫn làm tim tôi đau.

Nhưng thay vì nói lên bao ý nghĩ thực, tôi lại chúc em được hạnh phúc.

Đoạn đường về em nói với tôi nhiều điều, nhưng theo gió, chúng cũng trôi vào vùng quên lãng. Tôi chỉ còn ở lại với ý nghĩ: em lẽ nào mãi là một "khoảnh khắc" với tôi...


Chia tay cánh cổng tím màu hoa giấy. Tôi trở về khung cửa sổ của mình khi đêm xuống. Và hồi lâu bao ý nghĩ trôi qua, khi ánh sao cuối cùng cũng mờ nhạt trong mắt tôi vì cơn đói, tôi lại vùng lên với ý nghĩ, "Rồi sẽ quên thôi".

Năm đó. Lần thứ 2 tôi quyết định xóa đi mọi thứ về em.

Trái tim tôi chợt trở nên vô cảm vào một sớm mai. Tôi đi với Vy nhiều hơn. Cảm giác có một cô gái xinh đẹp đi cùng, cô gái mà tôi không cần bận tâm rằng mình đang làm cô ấy buồn hay vui, cảm giác sự mất mát được bù lắp tạm thời làm tôi tự tin rằng mình sẽ quên. Sẽ quên và phải quên.


Rồi cuộc đời bỗng đưa tôi gặp tình cờ cô gái ấy. Cô gái với ngoại hình nhiều điều gợi nhớ đến M...
Cô gái thuộc về tôi.
Cô gái như tôi đã nói: Nụ cười em hấp dẫn tim tôi, nước mắt em giữ lòng tôi...
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:13 pm

Nếu đến ngã rẽ, người ấy phải buông tay, bạn vẫn níu giữ... Lựa chọn của họ, ở lại hoặc bước tiếp. Bàn tay ta siết chặt với hi vọng... nhưng nếu ta là người ấy... ở lại với một tình yêu đã chết có thể hay không?

Hãy buông tay đúng lúc.

Chap 14: Nếu hôm ấy mưa ngừng rơi...


Không thuộc mẫu người ngồi lại với quá khứ. Tôi tìm cách rủ bỏ những ý tưởng ngốc nghếch vừa hồi sinh sau lần gặp lại em. Công việc bao giờ cũng là liều thuốc hiệu quả, nhưng khoản thời gian nhàn rỗi ngay sau trở thành thảm họa.

Thế là tôi lại lao vào đam mê. Đam mê nào cũng dẫn dắt đến hao tổn, rất may những đam mê của tôi chỉ gây hao tổn về vật chất nhiều hơn là băng hoại tinh thần.


Tôi đọc nhiều sách trong lúc rãnh, tôi viết, hoặc nghĩ về ý tưởng sẽ viết. Tôi chìm đắm trong âm nhạc, hay lắp ráp mô hình. Ngắm những chiếc xe hơi nhỏ xíu trong tủ... Chỉ duy nhất có vẽ, năng khiếu ngày xưa của tôi là không bao giờ trở lại. Những ngón tay tôi giờ đây khô cứng với những nét vô hồn... Đôi lần cầm lại bút, tôi vò ngay trang giấy vứt đi... Tôi không thể vẽ thêm bức tranh nào nữa sau "Đỉnh Thiên Đường".

Đôi lúc rỗi, và những thú vui trên không giúp tôi giảm đi sự buồn chán, tôi gọi Vy và cùng cô ấy ngồi sau 1 tách cafe...


Ngày tháng cứ thế trôi đi.


Cho đến 1 hôm không hiểu sao tôi tình cờ dừng chân ở một quán trà sữa. Và gặp cô ấy.

Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã ngỡ đó là M. Mặc dù không hoàn toàn giống nhau... nhưng giây phút đó tôi đã bị say nắng bởi một hình bóng của quá khứ.

Tôi chinh phục cô ấy theo bản năng. Để rồi sau bao củ hành mà tôi dễ dàng nắm bắt, cô ấy là gấu của tôi.


Một trong bài học tán tỉnh tôi áp dụng triệt để với gấu là cách dùng tiền phóng túng nhưng kiểm soát. Tôi chưa bao giờ là người rủng rỉnh tiền đến mức không lo nghĩ khi chi tiêu, nhưng cũng sớm biết cách để nỗi lo đó không lấn át những giờ phút bên gấu.


Chặng đường gấu đến với tôi cũng không ít gian nan, dù tôi đã chinh phục trái tim em... Em có 1 người đã hứa hôn, 2 gia đình đã gặp nhau. Nhưng tên kia quá tệ vào phút cuối, với những khoản vay không hẹn ngày trả, và cuối cùng em muốn trốn chạy.

Em đã đến với tôi sau 3 tháng kể từ ngày gặp nhau.
Tất cả chỉ vì ngày hôm ấy, mưa không ngừng rơi. Tôi đến đón em dù rằng hôm trước em đã nói em ko thể gặp tôi thêm nữa. Tôi gửi đi 1 sms: Nếu mai có mưa, a sẽ đón em.

Và mưa...


Đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ hôm ấy trời quang mây tạnh thì thế nào?



Thật lòng mình, tôi không xác định được tình cảm với gấu. Tôi không có cảm giác nhớ nhung hay yêu thương, chỉ là niềm vui khi ở bên em. Em luôn làm tôi vui, dù chỉ là những cử chỉ rất trẻ con, những câu chuyện ko đầu không đuôi.

Em quan tâm đến tôi từng những điều bé nhỏ... Gia đình tôi cũng biết em, và là người con gái sau first love, tôi dẫn về nhà. Mẹ tôi cũng rất quí em, có lẽ bà xác định, đây là con dâu tương lai.


Có lúc tôi đã tự vấn lòng mình thế nào với gấu, nhưng tôi không tìm được câu trả lời. Lẽ nào mọi thứ diễn ra êm đềm quá mà tôi quên mất mình đang yêu... Hay sự thật là tôi không yêu?


Câu hỏi này ám ảnh tôi mỗi khi tôi ở một mình trong những chuyến đi xa vì công việc. Người tôi nghĩ đến, nhớ đến lại là M...


Công việc của tôi thường xuyên xa nhà, gắn liền với các khu du lịch sang trọng... nhưng cũng vì vậy, tôi cũng thường cảm thấy mình lạc lõng, và mệt mỏi...


Cuối năm đó, tôi gặp lại Vy... cũng trong thời điểm này, Vy vòng tay ôm tôi trong 1 đêm mùa lạnh. Nhưng lòng tôi lúc này trống rỗng, tôi có gấu, có cô bạn thân xinh xắn đáng yêu, mà sao tất cả đều vô nghĩa.

Tôi chán ghét chính mình.

Điều gì đã giữ tôi ở lại với gấu rất lâu tôi cũng không biết. 2 năm đã qua... Vy gặp lại tôi trong lần cafe sau sinh nhật tôi vài ngày... Và cuối năm ấy cô ấy lấy chồng. Giờ cô ấy vẫn sống hạnh phúc.


Những người phụ nữ để lại dấu ấn trong đời tôi lần lượt đi tìm bến đỗ, riêng tôi vẫn ở lại với một lập lững kì lạ mong manh...

Một buổi tối sau giờ làm việc, tôi đứng đơn độc trên ban công tầng cao lạnh gió, hướng về bãi biển sâu thẳm... Lòng tôi lại dậy bao cơn sóng về M, tôi gọi M. Cuộc nói chuyện lần nữa kéo dài từ khi chiếc phone lạnh chuyển sang nóng, và gần cạn pin.

Đêm đó tôi ngủ trong trăn trở và hoài niệm.
Khó quên một người đến thế sao? Lẽ nào cô ấy thật sự là một nửa thuộc về tôi, mà tạo hóa trớ trêu đã trao vào tay người khác?

Vậy thì một nửa đang trong vòng tay tôi lúc này lẽ nào là một trớ trêu khác của đời. Tôi đã thấy nơi gấu quá nhiều nước mắt, ý nghĩ đó lướt nhanh qua tôi và nó vùi dập bao câu hỏi không cần thiết tức khắc.

Tôi mạnh tay khép mạnh cánh cửa quá khứ lần nữa. Tìm ngay đến nơi đông ngừoi và giữ mình không được suy nghĩ mông lung.

Chuyến đi đó, tôi trở về, đi đón gấu tan trường. Khi nhìn em, trái tim tôi chợt cảm thấy ấm áp. Và vòng tay em lần nữa giữ tôi lại với câu chuyện của 2 người. Tôi tự nhủ, thế thôi, chỉ cần thế thôi.


Chuyện đời mấy khi như ý?
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:13 pm

Tối, chìm trong suy tư khi bản nhạc 9 Crime...

Vẫn là những giai điệu trầm lắng, tự sự...
và tôi viết tiếp những năm ấy.

"It's the wrong time..."


Chap 15: Không tên...

Có những vùng kí ức ngập tràn màu sắc, vị hương, thanh âm, nhưng thiếu đi một tên gọi khi ta muốn gợi nhớ. Vì thế, chap này sẽ là... không tên.

Những đứa trẻ sống trong mái nhà thiếu hơi ấm, sẽ sớm tìm kiếm một điểm tựa lòng nơi khác, là tình yêu. Tôi cũng viết tên mình vào danh sách những đứa trẻ như thế.

Nguyên nhân lí giải vì sao tôi luôn giữ bên mình một cô gái nào đấy...
Các cô ấy đều nghĩ tôi có điều gì để khám phá từ vẽ bất cần pha lẫn lạc quan của tôi. Nhưng tháng ngày bên nhau, họ sớm nhận ra, tôi chỉ là chiếc bình rỗng, không thể đong thêm, hay rót vào chiếc tách của ai khác niềm vui hay nỗi buồn nào...

Tôi hoài công đi tìm kiếm ai đó thuộc về mình, rồi buông tay cho cuộc sống xếp mình vào chiếc khung ảnh sẵn có cô gái nào đó đang đợi chờ.

Tôi đã đến với gấu như vậy, bên nhau bao năm cũng chỉ đơn giản vì thế. Em có nhiều điểm đáng yêu, tiếc thay hầu hết đều không phải kiểu đáng yêu tôi muốn. Em cũng có bao điều trái ngược với tôi trong tư tưởng... Cũng không hiểu được lòng tôi.

Nhưng ở bên em, tôi có niềm vui, những điều bé nhỏ thôi, tôi cố góp nhặt từng ngày để giữ lấy tình cảm đó. Tôi như một người khác, ngủ quên trên đốm lửa đã lụi tàn của ngày hôm qua, từ bỏ con đường đi tìm ý nghĩa thật sự của từ "yêu", miễn cưỡng chấp nhận, yêu cũng chỉ thế này thôi.

Gấu tôi xinh xắn, nhưng cuộc sống không mỉm cười với em. Nơi em từng sống trước khi gặp tôi cách tp hơn 300km, và xa cha em, ngừoi đã bỏ rơi em và mẹ phía sau để đến với ngừoi phụ nữ khác, nữa vòng trái đất.

Bên em, tôi có mong ước được chở che và chăm sóc em, nhiều hơn là tìm kiếm những điều lãng mạn..


Nhưng tháng ngày trôi qua, nơi em có điều gì làm trái tim tôi mỗi ngày một lạnh dần.

Có những chuyến đi xa khiến tôi trở về với cảm giác mệt mỏi... Tôi mong đợi một vòng tay đợi chờ. Nhưng chỉ thấy em giận lẫy vì tôi đến trễ mươi phút.

Vì thời gian của cả hai có nhiều khác biệt, chúng tôi không có nhiều thời gian bên nhau.

Những rạn nứt nhỏ, làm nên vệt gãy rộng đẩy tôi xa em...



Ngày nọ trên bãi biển đêm lạnh giá, tôi nhìn những ánh đèn xa xăm ngoài khơi, lòng trỗi lên một ý nghĩ, tìm kiếm một công việc mới.

Cuộc đời tôi sang trang. Tôi đảm nhiệm chức quản lí một quán cafe trong lúc tìm bước đi kế tiếp. Với kinh nghiệm từng trải từ khoản thời gian làm việc trước đây, công việc không quá lạ lẫm.

Chỉ có một điều, tôi luôn phải đứng giữa quyền lợi của nhân viên, và hầu bao bao giờ cũng thu vén nhiều hơn sẻ chia của chủ.

Công việc cũng đưa tôi đến biết bao kỉ niệm vui buồn.

Lần đầu tôi gặp trai đểu toàn diện.
Một gã nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng mồm miệng mau mắn, gã chẳng có đếch gì về ngoại hình lẫn cái ví, nhưng mồm miệng của gã lại đưa gã đến với bao đứa gái ngây thơ vừa bước lên thành phố. Chỉ trong khoản thời gian ngắn như tôi chứng kiến, gã đã xơi được dăm ba em, vài em là lần đầu, rồi vứt ngay không thương tiếc.

Tôi không hẳn là ngừoi tốt với nữ giới, nhưng chưa bao giờ tôi chinh phục một cô gái nào đấy với mục tiêu ngắn hạn là từ điểm hẹn đến nhà nghĩ...

Khi tôi về nhận chức, việc làm đầu tiên là thay máu toàn bộ dàn nhân viên đã mục rỗng. Nhưng gã bằng cái miệng xoen xoét của mình đã được giữ lại. Nữ nhân viên đầu tiên của tôi là một con bé 16 tuổi, đáng yêu răng khểnh.

Nó mất đi lần đầu của mình chỉ sau vài hôm bởi tên kia. Chiêu cũ, hẹn đi chơi, đưa đi thật xa, vờ lạc đường, vào nhà nghỉ... và hiếp.

Tôi biết điều đó cũng từ chính miệng hắn. Suốt những ngày con bé còn làm việc, tôi dành cho nó khá nhiều sự ưu ái, chăm sóc, như thể tôi đã gây ra lỗi lầm nào đó cho cuộc đời nó...

Nhưng luật đời sòng phẳng, nhân quả gieo trước sau ắt gặt.

Một đêm nọ, hắn bị 2 ngừoi tôi biết chặn đánh, hắn chạy đến níu lấy tôi, cầu cứu. Tôi can, nhưng 2 kẻ kia cứ nhìn thấy hắn là nỗi cơn cuồng loạn. Đến giờ tôi vẫn ko hiểu sau họ vẫn nói chuyện rất điềm tĩnh và nể tôi, nhưng cứ thấy hắn là lại điên cuồng lao vào phang....


Sau trận đòn đó không lâu, hắn thôi việc. Cái gai trong mắt tôi cuối cùng cũng ra đi. Hắn vẫn thường chạy qua thăm tôi, vẫn giọng anh em thân tình đó, nhưng tôi chỉ có hững hờ. Tôi chưa bao giờ tin điều gì từ miệng hắn, và sẽ luôn như vậy.


Tháng ngày này với tôi tương đối tẻ nhạt...
Tôi sống khá trầm lắng. Sáng đi làm chiều về. Tối cafe một mình. Rất ít khi tôi gặp gấu, trừ những lúc đón em tan giờ làm. Có lúc tôi tự hỏi, mình có giống một người đang yêu không? Nhưng kì lạ thay tôi cũng chẳng lấy làm phiền lòng là mấy, những buổi tối cafe một mình dần trở thành thói quen. Dường như chỉ còn âm nhạc cùng những giai điệu hiện hữu bên tôi.

"Leave me out with the waste
This is not what I do
It's the wrong kind of place
To be thinking of you
It's the wrong time
For somebody new
It's a small crime
And I've got no excuse"

Chỉ với 7 nốt, bao bản nhạc ngân nga chạm đến tâm hồn nhân loai... Có những đêm tôi chìm trong không gian ấy, thời gian như ngừng trôi, suy tư như với bớt, và bao muộn phiền cũng theo đó biến tan...

Rồi trong số những nhân viên nữ, cũng có người đã chú ý đến tôi. Tôi nhận ra cô bé vẫn thường nhìn tôi khi tôi đang chăm chú bên chiếc lap, cô bé luôn muốn nói điều gì đó khi đứng gần tôi. Cô bé chạm vào tôi đúng lúc mọi thứ giữa tôi và gấu đang trên khoảng cách mỏng manh của tan vỡ.

Nỗi thất vọng về gấu cuối cùng cũng ập đến trong một đêm xe ngừng nổ máy trên đường đón cô ấy... Tôi ngừng lại chỉnh sửa một lúc lâu, cô ấy gọi với những lời trách giận, để rồi khi tôi đến nơi, cô ấy đã bỏ về từ lúc nào...

Tôi đã mở cánh cửa cho cô bé từ hôm ấy.

Cô bé vẫn thường ngồi bên tôi bao đêm sau tách cafe, những lúc đi măm măm món gì vui, và nơi chỉ có 2 người. Những hôm cô bé đi học buổi tối, có hôm tôi đưa đón, có hôm tôi giao xe cho bé và ngồi đợi với tách cafe. Nghĩ lại, suốt khoản thời gian đó, tôi chưa bao giờ cố gắng tìm kiếm bất cứ điều gì làm vui lòng em... Bên tôi, bé chỉ nhận được sự hờ hững, vô tâm, những câu chuyện bé kể không được lắng nghe, những món quà không bao giờ đến vào dịp lễ, và những lời hứa rất thường quên...

Đó cũng là lần đầu tiên, tôi quen một lúc hai người... và chỉ làm một người phải khóc mà thôi. Bé luôn là người phải khóc, vì em biết tôi có bạn gái từ lúc đến với tôi, em cũng biết tôi không còn nhiều tình cảm với gấu, mà có lẽ chính điều đó khiến em đã đánh cược một tình yêu với tôi. Đến bây giờ, tự nhìn lại mình, tôi không hiểu điều gì nơi tôi đã giữ em ở lại với tôi hơn 1 năm dài. Những ngày ấy em khóc bao nhiêu lần vì tôi, những lần em khóc khi có tôi, và những lần khác khi tôi đang ở bên ai đó...

Nhưng thời gian tôi ở bên em nhiều hơn so với gấu. Lòng tôi lúc đó có chút dao động, nhưng thật tội lỗi, vì tôi chẳng yêu ai... Với gấu, tôi dần trở nên vô cảm, với em, tôi chỉ vô tâm... và cả hai đều không nhận ra, hay chăng tôi ở phần nào đó cũng là một tên diễn viên có hạng giữa đời.


Cũng đến lúc em không chịu đựng thêm được nữa, những nỗi buồn do tôi gây ra đã khiến em ngã bệnh. Em nhập viện 2 ngày liền mà tôi vẫn ko đến thăm em.

Tôi muốn em bước tiếp đoạn đường đời mình mà không có tôi.. Tôi không thể mang lại hạnh phúc cho em, vì lòng tôi nguội lạnh. Vai diễn của tôi cũng đến lúc phải ngừng lại còn hơn kéo dài để rồi sau này em càng đau khổ nhiều hơn.

Thời gian đó trong tôi chỉ có sự mệt mỏi và chán chường... Tôi ngạc nhiên vì sao nhiều người tìm được niềm vui khi vừa có người yêu, vừa thêm con cá nhỏ bé khác trong tay... Tôi không làm được. Trái tim cũng mềm đi khi nhìn thấy những giọt nước mắt của em... Vì sao lại đến với tôi, vì sao lại dành nhiều tình cảm cho tôi như thế, tôi không xứng đáng. Dẫu cho bao điều hững hờ tôi dành cho em, mối quan hệ giữa tôi và em rất lâu sau mới kết thúc...


Và tôi lại nhớ Mi... Đã 9 năm trôi qua từ ngày ấy... Thời gian dài cho cả đời người, mà sao em vẫn vẹn nguyên trong trái tim tôi, chưa bao giờ phai nhạt.
Vì sao bao nhiêu năm tháng đó không làm chậm lại nhịp đập của trái tim tôi khi gợi nhớ lại đôi môi em mỉm cười năm tháng nào xa xưa...
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:13 pm

B] "Nhìn lại và suy nghĩ về chúng ta..." Tôi đã không làm được điều này.

Don't say what you're about to say
Look back before you leave my life
Be sure before you close that door
Before you roll those dice
Baby think twice

Baby think twice for the sake of our love, for the memory
For the fire and the faith that was you and me
Baby I know it ain't easy when your soul cries out for a higher ground
'Coz when you're halfway up, you're always halfway down
But baby this is serious
Are you thinking 'bout you or us[/b]


Chap 16: Sau bao nhiêu năm...



Bộn bề và ngổn ngang bao suy tư trong mối quan hệ tay ba nhập nhằng, sau cùng tôi cũng muốn tìm một lối thoát. Tôi không muốn giọt nước mắt nào vì tôi lần nữa rơi, nếu cứ bước tiếp, sẽ không chỉ có một người phải khóc. Nếu ngày trước không vì một phút rẻ ngang, tôi đã không mang đến đời bé bao nỗi tổn thương. Em phải tìm đến những ngày tháng ấm áp hơn, nơi bóng tối của đời tôi không vây phủ lấy em.

Từ lúc quyết định, đến ngày trở thành hiện thực cũng trôi qua gần nửa năm. Không đoạn kết nào dễ dàng khi một trong hai chưa muốn buông tay.


Tôi gặp lại Mi, cô gái "khoảnh khắc" của đời vào một ngày tháng 5. Tạm tránh sang bên bao phiền muộn và ăn năn giữa bé và gấu, tôi lại tìm đến môt vấn vương của ngày hôm qua.

Mi nhận lời hẹn, tôi đến đón em trong ánh chiều nhuộm đỏ vùng trời, cũng là lúc tôi nhận ra từ khi nào, em đã cùng chia sẻ một khoảnh trời chung với tôi.

Nếu trước đây, mỗi lần đến với em, tôi phải băng qua hành trình dài, thì nay, em ở cùng một khu phố với tôi. Con đường ngắn dẫn tôi đến với nhà em đưa tôi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, bao ý nghĩ xen lẫn khi tôi dừng lại trước nhà em. Từ khi nào cuộc đời đã đưa em đến gần tôi như thế mà tôi không hề hay biết.

Cứ ngỡ qua bao năm tháng và thăng trầm, gặp lại em tôi sẽ giữ được đôi phần điềm tĩnh, vậy mà khi em, cùng nụ cười nửa ngượng ngùng, nửa e ấp ấy đối diện, nhịp tim tôi bật dậy những cung bậc cảm xúc của ngày xưa.

3 năm, khoản thời gian dài dẫn đến bao thay đổi, trừ vẻ đẹp của em, vẹn nguyên trong lòng tôi, đôi môi ấy, bờ môi ấy, mái tóc ấy... Em ngượng ngùng khi tôi ngắm em khi đối diện nhau sau tách cafe.

Tôi bảo em nhắm mắt , và trao vào tay em một món quà, cùng tiếng nhạc và đoạn clip Happy Birthday dễ thương tôi đã lưu từ trước trên phone.

_Mừng sinh nhật Mi... Uhm, vẫn biết đã qua nhiều ngày. Happy birthday.

Bao năm qua, tôi vẫn nhớ sinh nhật cô ấy. Mòn quà tôi tặng được gói trong chiếc hộp xinh, nhưng nhân vật chính chỉ là một hộp gỗ nhiều ngăn, không sơn phết, với một ngăn ẩn cần thời gian mới tìm thấy.

_Sao tặng Mi chiếc hộp... Cô ấy vẫn nhìn ngắm món quà của tôi.
_Dành cất giữ những bí mật nhỏ của Mi... R cũng cất giữ bí mật của mình vào đó, có 1 ngăn ẩn, Mi tìm thấy sẽ biết bí mật của R là gì.

Đôi môi cô ấy hiện hữu nụ cười đáng yêu, và những ngón tay trắng muốt mảnh mai tìm kiếm điều gì bên trong chiếc hộp...

Khá lâu cô ấy mới tìm thấy ngăn chứa ẩn trong chiếc hộp gỗ, nơi có một quả tim pha lê nhỏ với tên cô ấy được khắc trên hạt gạo bé xíu bên trong.

Mi nhìn tôi, thêm câu hỏi nữa:
_Sao tặng tui... trái tim.
_Uhm...
_Nói đi, tui muốn biết.
_Chiếc hộp cũng như R... nơi vẫn giữ Mi ở đâu đó...

Nói những lời tương tự thế này với tôi không khó, nhưng nói với em, người con gái lòng tôi gìn giữ bao năm qua dường như ngần ấy vẫn chưa nói hết được tâm tư của tôi.

Cả hai giữ im lặng giây lát. Em vẫn nhìn tôi, đôi mắt em long lanh ẩn chứa điều gì tôi không sao hiểu được.
_Mi hơi bất ngờ... nhưng, cảm ơn.

Em lại cười, và câu chuyện chúng tôi tiếp diễn sau đó rất nhanh.

Ngày gặp lại, có điều gì không ổn nơi em, em cố che giấu trong những lúc nhận thấy ánh mắt tìm kiếm nơi tôi... Cô gái với niềm tin vào "hạnh phúc" đang có ngày nào 3 năm về trước đã làm tôi đau lòng, giờ đây tôi không còn tìm thấy điều đó nơi em.
Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp trước tôi, chỉ có đôi mắt ẩn chứa mệt mỏi muộn phiền, một vẻ xanh xao nhợt nhạt như người không còn sức sống, dẫu cho em vẫn giữ thế ngồi vừa đủ để đối diện với tôi cùng câu chuyện khéo dẫn dắt tránh đi những điều chưa muốn đề cập.

Năm ấy, tôi 26... còn em đã 28.

Nhưng rồi chính em đưa câu chuyện đến nơi tôi cũng muốn mở lời.
_R vẫn quen bạn gì chứ?

Tôi có đến thăm M cùng một người bạnithêm lần nữa vào 2 năm trước. Hôm ấy giữa, khu vườn lộng gió nhà em, khi câu chuyện của chúng tôi đang vui, thì người kia của em đến. Nhìn lướt qua chúng tôi và đi thẳng vào nhà...
Đó là lần chạm mặt đầu tiên giữa tôi và người ấy của Mi, nhưng thật lòng tôi không nhớ anh ta trông thế nào.

Chỉ biết khi tôi và bạn toan chào tạm biệt ra về nhường sân... thì em giữ chúng tôi lại thêm lúc lâu.

Em hỏi tôi đã quen ai chưa, em nói bạn em nhìn thấy tôi có em nào ôm rất chặt đêm nào đấy. Tôi nhìn thẳng vào em, cùng với hình ảnh người con trai đấy chen lấn hỗn loạn trong tư tưởng, tôi nói đã quen Gấu. Nụ cười của tôi nhạt nhẽo, còn em thoáng hiện lên chút gì đó đã lâu rồi tôi mới nhìn thấy...

Em biết đến Gấu của tôi từ hôm ấy.

Giờ, khi chỉ còn lại riêng chúng tôi với nhau, em lặp lại mối quan tâm về cô ấy.
Tôi đã nói dối khi em chờ đợi câu trả lời.
_Chia tay rồi.
_Sao vậy.

Câu này thì tôi nói sự thật.
_Do tôi không tốt.

Sự tĩnh lặng trở về 1 lúc lâu, khi em giữ trên tay quả tim trong chiếc hộp của tôi.
Em nói rất khẽ.
_Mi biết, thế này là ko tốt. Gặp R, khi đang quen người ta.
_Ừ, cũng có người gọi tôi là "Người Xấu". Tôi cười khi nói điều này vì nghĩ đến Vi.
_Không phải, mà là...
_Nghĩ đơn giản thôi, 10 năm đã qua, tôi cũng có nhiều thay đổi. Khi nào tật "xấu" tán tình của tôi trở lại, tôi sẽ nói.

Cả hai cùng cười.

Đêm đó, tôi đưa em về, đoạn đường ngắn mà tôi chỉ muốn nấn ná thêm ít lâu.
Dừng chân trước cổng nhà em.
_Giờ tụi mình là hàng xóm đó.
_Hi...
_Lần kế tiếp gặp lại nhau, sẽ là khi nào nhỉ... có khi lại tính bằng năm?
_Mi sẽ gọi nếu có lần sau.


Cô ấy giữ nụ cười nữa e ấp, nữa ngượng ngùng, lúc chào tôi và biến mất sau cánh cổng.

Đêm, tôi trở về với căn phòng hiu quạnh, bên khung cửa sổ, tôi lại buông thả tư tưởng bồng bềnh giữa khu phố tĩnh lặng ngoài kia... Chiếc hộp gỗ với mảnh tình tôi cất giữ sâu kín, em có đang giữ nó trong tay và nghĩ suy lúc này không?...


Câu hỏi ấy, không lâu sau tôi được biết... Nhưng đêm nay vẫn dài như mỗi lần tôi gặp lại em. Ngủ ngon!
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:14 pm

"Tự sự với ánh trăng"... Bài hát khuấy động bao cảm xúc trong trái tim tôi, khi ánh trắng luôn gợi nhớ đến em...

Talking to The Moon.



Bao đêm tôi trải lòng mình với giai điệu tha thiết:

"At night when the stars
light up my room
I sit by myself

Talking to the Moon
Try to get to You
In hopes you're on
the other side
Talking to me too
Or am I a fool
who sits alone
Talking to the moon"

Khi màn đêm buông xuống, những vì sao rực sáng soi vào phòng anh.
Anh ngồi nơi đây, trò chuyện với ánh trăng, ngỡ như những lời này sẽ đến với em.
Trong niềm hi vọng, ở bên kia ranh giới xa xăm, em cũng đang nói nói với anh.
Hay chăng chỉ có anh là gã ngốc, ngồi một mình, và tự sự với ánh trăng.


Bài hát như chạm vào thế giới bấy lâu tôi đã khép kín, đánh thức bao điều mong ước đã vùi sâu vào nấm mộ của kí ức xa xưa, và như đang kể về câu chuyện của chính tôi.


Chap 17: Ánh Trăng...


Ngày gặp lại em đánh dấu một chặng đường mới giữa chúng tôi, Khi ấy... 9 năm trọn vẹn đã qua. Nhìn lại, cứ ngỡ như vẫn mới hôm nào.

Cỗ xe số phận tưởng như đã đưa chúng tôi đến đỉnh dốc của đời người, với những ngã rẽ khác hướng, rồi lại đưa hai người trở về nơi giao nhau một lần nữa.

Năm tháng đã lấy đi từ cả hai nhiều điều mà không bao giờ trả lại, duy chỉ có những dở dang xa xưa vẫn vẹn nguyên.

Nếu tình cảm tôi dành cho em năm xưa từ thuởu ban đầu rực rỡ như ánh dương ngày mới, ta rong chơi trong niềm vui hoang dại rồi chợt muốn tìm chỗ lánh nóng... Giờ đây, chỉ còn ánh trăng thắp sáng tình cảm ấy, với cảm giác êm đềm dẫn dắt ta trở về hoài niệm quá khứ, ta chỉ muốn dừng chân lưu lại thật lâu, và mong đêm đừng trôi nhanh, cho ta thêm chút thời gian đắm chìm dưới ánh trăng.


Nhưng ngày mới sẽ đến...

Tôi trở lại cuộc sống thường nhật sau ngày gặp lại Mi.
Vẫn quán cafe quen thuộc, góc bàn quen, thước uống thường gọi, chỉ thiếu đi gia vị là nụ cười và tiếng nói em...

Tôi lại tìm đến âm nhạc, như mong muốn vơi đi bao suy nghĩ vu vơ...
Đêm, tôi gửi đi 1 sms, "Đêm lạnh, giữ sức khỏe nghe. Ngủ ngon", và lại nhìn về khung cửa sổ bao năm tôi vẫn đứng khi suy tư, chỉ có khác, lần này, tôi nhìn về hướng có em.

Cùng một vùng trời, cùng môt con phố, mà sao em vẫn xa tôi như thế?
Vì sao nơi em hôm ấy tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt muộn phiền, vẻ mệt mỏi và tư lự như người đã sai lầm trong quyết định hệ trọng nào đó? Hay sai lầm ấy, là gặp lại tôi?

Tôi chỉ gửi đi duy nhất sms ấy đến Mi sau ngày gặp lại nhau.

Bởi biết bao hoài niệm xa xưa ùa về đan xen hiện tại ngọt ngào thoáng qua, tôi dần như quên mất hai ngừoi phụ nữ khác đang cùng lúc hiện diện trong cuộc sống của tôi. Tôi dành nhiều thời gian chỉ ngồi cùng tách cafe khi rãnh rỗi... Không ai dễ dành tìm thấy tôi, những cuộc gọi đến từ bạn bè cũng thường nhận được những âm thanh tút tút dài dẳng... Tôi muốn tìm về một góc tĩnh lặng cho riêng mình. Trái tim tôi gần như khô cạn cảm xúc khi bên gấu hay bé... Những gì sau đó chỉ còn là trách nhiệm và qua loa... Bao cơn sóng xô nhau vỗ vào lòng tôi, mà không ai trong 2 người phụ nữ ấy hay biết. Có lẽ, một lần nữa, gã diễn viên hạng ưu trong tôi đã xuất sắc trong vai của hắn.

Từ đây, tôi giữ cho mình một cuộc sống riêng tách biệt.

Không hẳn vì Mi và ao ước nào đấy với em đưa tôi vào đoạn đường cô độc, mà chính tôi đã chọn, vì muốn giữ lòng mình được tĩnh lặng sau bao năm tháng rong chơi hoài phí đã qua, tôi vẫn chưa học được cách gìn giữ tình cảm bình yên với mảnh ghép cho đời mình. Tôi trăn trở vì đã cùng người con gái của tôi đi qua bao tháng ngày, mà giờ đây lòng tôi nguội lạnh chỉ hướng về điều hư ảo nào đó thuộc quá khứ... Tôi muốn ngừng lại, muốn suy ngẫm, muốn hiểu được bản chất của trái tim tôi.

Không lâu sau, vào một đêm, màn hình trên chiếc phone tôi sáng lên.
Sms với tên Mi.

_"Nói tui giữ sức khỏe, giờ tui ốm rồi, bắt đền đó."

Đêm trôi qua,... Em kể tôi nghe sức khỏe không tốt và em thường lên cơn hen suyễn, có lẽ cả đời em sẽ sống cùng căn bệnh ấy, rằng ba em đã cho em uống bao thứ thuốc và ăn bao loại côn trùng theo dân gian, nhưng vẫn không khỏi... Có lẽ em sẽ sống cả đời với chứng bệnh ấy.
_"Ngày nhỏ tôi cũng lên cơn hen, đến năm 12t thì hết. Tui vận động nhiều, cười nói nhiều, nên không uống thuốc gì cũng hết. Mi ít ra ngoài, lại không nhiều niềm vui nên cơ thể không khỏe. Gặp tui cafe đi, bảo đảm bệnh không giảm mà còn nặng hơn, vì tui chọc giận giỏi hơn bác sĩ nhiều".


Cuộc hẹn lần kế tiếp giữa chúng tôi đã đến như thế.
Hôm ấy tôi quá đón em, vẫn nghe lòng rộn ràng niệm vui... Vẫn mong chờ thấy em cùng môi cười e ấp ấy sau khung cửa.

Quán quen, góc bàn quen, ly thức uống thường gọi vẫn đấy, nhưng hôm nay có em. Không gian tách biệt tôi dành riêng cho mình bao ngày, giờ lần nữa có em. Mọi thứ như được thắp sáng và được sưởi ấm, chỉ bằng nụ cười ấy... Tôi chợt nhận ra, nơi nào có em, nơi ấy tôi trở lại là mình của ngày xưa.

_Sao lần nào cũng làm Mi cười hết vậy?
_Ừh, vì Mi cười xinh hơn lúc nghiêm nghiêm.

_Gặp lại Mi rồi, sau này ko gặp nữa... có khó cho R ko?
_Có gì khó, không Mi thì tui vẫn có tách cafe làm bạn ở đây mỗi ngày.

_Mi sẽ gặp lại R... nhưng chỉ là khi nào có thể thôi. Hứa, không được gọi điện thoại cho tui, thời gian và địa điểm sẽ do tui quyết định.

_Sms thì sao? Có xếp vào danh mục cấm cho đủ bộ luôn hông?
_... Hông, nhưng đừng thường xuyên nghe.
_...Uhm, mỗi ngày tui nhắn 1 tin thôi, lúc nào Mi ngủ say rồi thì tui nt chúc ngủ ngon. Dậy xem, lầm bầm rủa rồi ngủ tiếp he.

_Hứ, tui tắt máy luôn.
_Ừhm tắt đi, tui đâu phải người đầu tiên lo...

Khi ấy tôi nói về người kia, cô ấy cũng hiểu, và ánh mắt em lúc đó chợt nhìn thẳng vào tôi.

_Vậy có hứa với tôi hông?
_Hứa.


Trong 3 điều em muốn, tôi chỉ giữ 1, không gọi cho em. Những lần gặp và nơi hẹn sau này đều do tôi quyết định. Nhưng giữ được lời hứa đầu tiên với em cũng không hề dễ dàng như tôi đã nghĩ...
Tôi lại nhìn em... dáng vẻ mệt mỏi của em lúc này, ánh mắt ẩn chứa một điều gì đó vẫn đang hiện hữu giữa tôi và em. Và vì một mong muốn giản đơn, khi ấy, muốn tìm lại đôi mắt long lanh, môi cười rạng rỡ của em ngày nào, tôi sẵn lòng hứa bất kì điều gì em yêu cầu. ( Dĩ nhiên trừ việc chết vì em ).


Cũng không khó khăn nếu muốn biết vì sao em muốn tôi giữ những lời hứa ấy. Giữa chúng tôi có nhiều điều không cần phải nói, có một ngừời tồn tại ở vị trí thứ 2...

Đoạn đường đưa em về hôm ấy cũng trôi qua với hình ảnh sau cuối, nụ cười em biến mất sau khung cửa khép lại. Tôi trở về với căn phòng hiu quạnh... Điện thoại lại sáng... nhấp nháy hai lần. Tn của gấu và bé cùng lúc đến với tôi đưa tôi trở về với thực tệ không thể trốn tránh. Lựa chọn phải đến hoặc là trở thành người gây đau khổ cho cả hai người con gái, cho chính bản thân mình...

Nhưng tôi lại nhìn phía xa, bầu trờ ngoài khung cửa sổ, nơi ấy có Mi, ánh trăng sáng rực rỡ lu mờ bao vì sao, như em giờ đây đang từng ngày xòa nhòa bao ngừoi phụ nữ khác trong đời tôi.

_"Em gọi sao anh không nghe máy...? Chồng iu đang làm gì đó, đi với gái phẻi hem?"
_"Anh về chưa... bé ngủ đây, cả ngày không nt gì cho em hết?"


Dằn vặt, tội lỗi, và hi vọng... Tất cả xoay vòng trong căn phòng của tôi khi ấy, rồi cuối cùng kéo tôi vào giấc ngủ không có lấy một giấc mơ ngắn.
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:14 pm

Nếu...
Written in the stars...

Tôi lắng nghe bản nhạc này bao đêm từ sau buổi tối hôm ấy, đêm đã thay đổi câu chuyện giữa chúng tôi... Đêm tôi chạm đến chữ yêu, và nếm trải bao dư vị hàm chứa theo sau... Mặn ngọt, chua cay... nếu ví tình yêu như một bữa tiệc nhỏ, bàn tiệc của tôi phải chăng đã rơi vào tay vị bếp trưởng thường nhầm lẫn vị gia...

Đi qua gần nửa dốc đời người... khi tôi hiểu, thế nào là yêu, tôi chợt thấy mình như đi lạc vào khu vườn mê cung, với thứ dẫn bước tôi đi chỉ là nhịp đập con tim đã chối bỏ bao lí lẽ và trải nghiệm mà năm tháng ghi dấu nơi tôi.

25.11 Sad day won't go away.


Chap 18: Ngày sự thật

Tôi sống một thơi gian dài với thờ ơ, vô tâm. Như một thói quen, từ khi nào, tôi thường xuyên xao nhãng khi ai đó sẽ chia tâm sự, bao lần lặp lại cùng những câu nói ấy...Thế sao? Uhm... Nên... Có lẽ, tôi cảm phần nào sự nhạt nhẽo và khô khan, khác chăng đôi chỗ trong lời kể nhưng nội dung vẫn quanh quẩn chừng ấy từ những lời tâm sự của bao bạn bè tôi.

Và tự lòng mình tôi cũng xem nhẹ những muộn phiền của riêng mình... Tôi cất giữ chúng vào một ngăn riêng trong tâm trí, khóa chốt và quẳng chìa khóa vào lãng quên.

Tôi cũng hờ hững, vô tâm với gấu và bé như thế... Có những điều ta luôn tin và chờ mong, rằng người ta yêu sẽ là mái nhà tĩnh lặng, nơi ta luôn có một vòng tay giữ ấm khi lạnh giá, một bờ vai nơi ta tựa nhau qua ngày sầu, hay một ai đó luôn ngồi và lắng nghe những ẩn giấu của lòng ta.

Bạn có từng nghĩ như thế? Bạn sai rồi. Vì tình yêu không như những kì vọng trên. Không bao lâu sau giây phút ngây ngất ban đầu, bạn sẽ sớm nhận ra.

Và 2 cô gái của tôi khi ấy cũng nhận ra. Họ bắt đầu khóc.

Tôi đã đi từ sai lầm này đến sai lầm khác.
Từ nỗi thất vọng về gấu đến đỉnh điểm, tôi rẻ lòng mình sang bé... để rồi đi tiếp đến một nôi thất vọng khác. Khoản cách chênh lệch tuổi tác giữa tôi và bé đủ lớn để khó hiểu nhau. Bao cái đuôi theo bé cũng làm tôi mệt mỏi.

Tôi đã qua thời đủ kiên nhẫn để chìu lòng em, hay thể hiện những ghen tuông để hâm nóng món súp nguội lạnh, ko tìm kiếm một cô bé cần tôi hiểu rằng ngoài tôi còn bao kẻ khác săn đón em...

Sau cùng tôi đành học cách chấp nhận nhưng gì mình có. Gấu có thể không hiểu được tâm tư của tôi, nhưng em không có lôi lầm gì với tôi. Ngần ấy năm bên nhau, e chưa khi nào ẩn chứa trong lòng một ai khác ngoài tôi. Ngày quen em... tôi cũng nhận ra cái gọi là bạn thân, khi một người bạn khác củ tôi tán tỉnh em mà tôi không hề hay biết, và ngày em đến bên tôi, tôi nhận ngay một thôg điệp rất dễ thương: Tao thấy con đấy không tốt với mày,chia tay thì chơi lại với tao!

Còn bé. Em đến với tôi nhanh chóng. Biết bao điều e thể hiện rằng em yêu tôi... tiếc thay t chỉ cảm thấy điều đó cũng như ảo ảnh hư thực, giống như những gì tôi thường cười nhạt khi xem phim. Có thể, với một ai khác, em sẽ được trân trọg hơn tôi. Tôi phải để em đi.

Những ngày tháng đó của tôi đầy muộn phiền.

Và sự trở lại của Mi khiến nhiều thứ một lần nữa xáo trộn, những sai lầm lại nối tiếp nhau.

Từ sau ngày gặp lại nhau hôm ấy. Lòng tôi sống lại hình ảnh của e ngày xưa.
Những tn không đầu không đuôi vu vơ đến bao đêm... Song cũng như quá khứ 3 năm trước, tôi đã biết em thuộc về ai, đành dặn lòng chỉ thế thôi...

Nhưng suốt 1 tháng dài sau đó, chúng tôi chỉ gặp lại nhau thêm 1 lần nữa.
Ly cafe tối thứ 3 chợt đến từ một sự cố xảy ra giữa tôi và gấu.

Một đêm đón em về, trong vòng tay e, gấu thì thầm vào tai tôi:
_Tết này em đi Sing với chị bạn nhé?
_Còn a thì sao
Năm nào tôi cũng sắp kế hoạch đưa gấu về quê. Chuyến đi nhiều chi phí và phần lớn do tôi chi trả. Phần vì tôi thích tự do nên luôn ở khách sạn. Ngẫm lại từ khi quen gấu, 3 năm liền tôi không đón Tết cùng gia đình. Những ngày ấy rất vui vì hầu như chung tôi dành trọn thời gian bên nhau.

Điều e nói với tôi đêm nay... giống như đưa câu chuyện giữa chúng tôi vốn dĩ đã nguội lạnh từ phía tôi vào ngăn tủ đông.

Và câu trả lời của e đưa tôi zn giới hạn sau cùng.
_ E tính rồi. Đêm 28 mình về nhà em. Đến mùng 1 anh đưa e lên lại. Em đi Sing? Chịu khó năm nay ở nhà nghe... anh.
_ uhm.
_ uh là sao?
_ Em đi vui. Khi về không cần gặp lại anh.

Tôi đưa em về. Dừng xe trước nhà, nhưng em níu vai tôi không chịu vào nhà.
Tôi đưa em đến nơi khác để tránh tranh cãi mà mẹ e sẽ nghe thấy.

Kết quả sau cuối, tôi nhận được bao lời xin lỗi từ em, nhưng chỉ sau khi 2 đứa tôi thoát khỏi một vụ chặn cướp trong gang tất.
Dù chưa bao giờ chia tay nhau, song sau hôm ấy, nổ lực hâm nóng trái tim dành cho gấu đã hoài công... vô vọng.


Lòng tôi mệt mỏi, chán chường... tôi chợt cần một bờ môi mỉm cười thổi vào tháng ngày tẻ nhạt của tôi chút hương sắc. Nếu trước đây, có lẽ tôi đã gọi Vy.


Tôi nt đến Mi.
_Vẫn cafe 1 mình sao?
_uhm. Vẫn góc bàn đó, nhưng thiếu Mi ghế đối diện.
_Vậy Cn này tui về sớm. Đến đón tui nghe.

Cuộc hẹn thứ 3 sau 2 tháng gặp lại nhau đã đến tình cờ như thế.
Lần này, tôi chọn đia điểm khác. Tôi ngồi cạnh My... Vẫn nhớ những ngày ấy, tình hình biển đảo quốc gia nóng lên từng ngày.

Em chợt hỏi tôi một điều mà bấy lâu tán tỉnh, chưa khi nào tôi nghe từ bao cô gái khác:
_ Nếu có chiến tranh, R có nhập ngũ không?
Tôi im lặng. Đây là một câu hỏi khó.
_Mi sẽ tình nguyện tham gia, chữa thương cho binh lính.

_Mi muốn biết câu trả lời thật của R?
_Uh.
_Bán hết những gì có thể, gom thật nhiều tiền, chỉ khi nào đã đưa Mi rời biên giới... tui sẽ auyết định sau. Tui sẽ là ngươi đầu tiên ngăn cản ý định của Mi.

Em im lặng hôi lâu nhìn tôi.
_Lại nói những lời như thế. Tui không dám gặp lại R thì sao...
_Ta vẫn gặp đây...

_Chỉ xạo là giỏi.
_Có lẽ Mi tìm sự tán đồng nào đó trong ý nghĩa vừa rồi... Nhưng quyết định của tôi còn vì bao người phía sau Mi. Nếu điều đs xảy ra, tui sẽ đư a Mi rời nước.

Khi ấy, tôi chỉ nói bạo thế thôi chứ vẫn chưa nghĩ được điều gì rõ ràng.

_Nói Mi biết đi... Thời gian không gặp, R quen bao nhiêu cô? Không được dối tui. Tui biết đó.

Tôi giả vờ đếm
_ Cũng nhiều...
_Nghĩa là chia tay cũng nhiều?
Phụ nữ thường nhìn thấy vấn đề với tầm nhìn ngắn và giản đơn song luôn gần sự thật.

_R chinh phục nhanh, nhưng cũng thường bất trắc giữa chừng phải ko?
_Như lúc trước với Mi... giận tui 10 năm rồi... còn giận ko?
Bao câu hỏi nối tiếp nhau, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, chúng tôi mới nhắc lại cuộc hẹn dang dở của ngày xưa.
Em nhìn đâu đó bên ngoài khug kính:
_Mi không giận, chỉ là... Mi sẽ nói vào 1 hôm khác.



Mưa, tôi tiếp nối những dòng viết để quên

Chap 19: 25.11 sad day sẽ là chao dài nhất tôi viết. Khi ghi lại lời kể này, bên tôi vang vọng giai điệu bài hát: Time for us.

Một buổi đêm tôi thức trắng, và buổi sáng hôm sau, tôi đã viết vào đời mình những ngày tháng đan xen giữa ngọt ngào cùng hư ảo.

Dẫu biết, tôi vẫn đắm chìm không đành lòng tỉnh cơn say.


Sau ly cafe hôm ấy... Tôi đưa mi về ngôi nhà với khoản sân lộng gió. Mỗi cuối tuần em lại về nhà xưa và chỉ trở lên khi tuần mới đến.

Câu chuyện vu vơ tiếp diễn giữa hành trình bỗng sang ngang khi em thì thầm:
_Giang... nó có nhiều điểm giống R.
Hiếm khi chúng tôi nhắc đến người ấy của em.
_Như là?
Tôi buông lững câu hỏi cùng ánh chiều tà ngả mình vào lòng đêm. Em so sánh những gì tôi không nhớ... Có lẽ nào em chọn người ấy chỉ vì tìm thấy một điều tương đồng nào với tôi của ngày xưa.
_Có 1 điều, Giang không giống tôi.
Mi hơi nghiêng người lên gần tôi hơn:
_Điều gì...
_Giang có Mi.

Ánh chiều tàn sau cuối cũng chìm vào màn đêm khi tôi dừng chân trước cánh cổng tím màu hoa giấy.
_Về đến nhà nt Mi biết nghe.
_Uhm.

Tôi nhìn qua vai em, phía sau cánh cổng tím, gian phòng khách hé mở cửa. Trên tường căn ppphòng ngày nào tôi đã thấy, bức tranh năm nào của tôi không còn đơn độc, có lẽ em đã vẽ thêm những khung tranh khác và treo cạnh bên... Suốt 10 năm qua... mối tình vô vọng của tôi vẫn ở đấy.

_Bên trong Đỉnh Thiên Đường có 1 bài thơ...
_Hòn sỏi buồn. Mi xem rồi...

Đoạn đường trở về của tôi hôm ấy thênh thang lộng gió... cảm giác thiếu vắng giọng nói tiếng cười em phía sau chỉ vừa đôi phút trước, tôi ngừng lại, đeo phone và bật nhạc... Một ai đó giống tôi... bức tranh10 năm vẫn ở nơi ấy, những điều em đã nói với tôi... Phải chăng tôi đã đánh rơi nửa phần trái tim mình đâu đó trong quá khứ, mà chưa một lần nhìn lại kiếm tìm... Phải chăng bao nhiêu năm đó tôi vẫn chỉ là kẻ ngốc chưa một lần hiểu được những lời e ấp sau nụ cười môi em...

Tôi trở về căn phòng hiu quạnh... bên ngoài trăng sáng soi tỏa phòng tôi.
Ngăn kéo ngày nào lưu giữ những kỉ niệm về Mi khóa kín suốt bao năm mở tung. Tôi lục lọi, kiếm tìm như chỉ chậm một khắc nữa thôi, điều kì diệu nàl đó dưới lớp bụi thơi gian sẽ tan biến... Tôi tìm thấy tấm ảnh Mi bên giàn hoa giấy... tấm ảnh em tặng tôi trước ngày mùng 3 dở dang. Tấm ảnh duy nhất chụp riêng em, tinh khôi trong tà áo trắng. Hình ảnh xa xưa, ngày đầu tiên khai giảng, em lướt qua tôi cũng trong màu áo thướt tha ấy.

Và lần lượt dưới ánh trăng, những kỉ niệm thay nhau ùa về căn phòng bé nhỏ.
Đôi mắt em hoe đỏ mà môi vẫn mỉm cười khi đối diện nhau hôm nào.
Số phone em lần đầu tiên tôi có được từ chị e, nhưng người đã nt nói với tôi số phone mới lđổi của Mi lại chính là em.

Lẽ nào suốt ngần ấy năm qua, tôi, kẻ đôi khi đứng bên khung cửa sổ kia, chỉ biết ôm ấp tiếc nuối hoài niệm, mà chưa bao giờ nhìn lại những kí ức đó dưới nắng mai... Suốt ngần ấy năm đó, tôi mãi mê trong trò chơi chinh phục, giải mã tín hiệu bao nhiêu trái tim thiếu nữ, mà chưa một lần hiểu lòng em.

Phải chăng 10 năm dài, không chỉ có tôi gìn giữ hình ảnh và câu chuyện dở dang của ngày xưa...

Lòng tôi đắm chìm trong suy tư. Tim tôi rung lên bao nhiêu nhịp của vỡ òa...
Và chiếc phone rung lên sau tin nhắn từ Mi.

_Về nhà chưa?

Tôi đã trở về nhà bao ngày suốt chừng ấy năm, mà khi đi cùng một người con khác, tôi càng đi lạc xa hơn đường về ngôi nhà có lúc tôi đã ao ước được sống cùng em.
Lòng tôi nhói lên câu hỏi mà trước đây dẫu chỉ thoáng qua tôi cũng chưa một lần nghĩ đến:
_Em cũng giữ tôi trong tim mình?

Một đoạn đường tiếp sau, tôi cũng nghe em trả lời.
Nhưng đêm ấy, với tôi chỉ còn lại 2 từ muộn màng...

( Tiếp nối...)

Reply tn của Mi đôi dòng. Tôi lại trở về với dòng chảy của trăn trở đang tràn bờ trong tôi.về
Ánh mắt chất chứa tâm sự của em lần đầu chúng tôi gặl lại nhu sau 9 năm dài... Hình ảnh mờ nhạt của người kia khi em bên tôi... Phải chăng, cỗ xe số phận đưa chúng tôi lần nữa về lại bên nhau, để rồi nhận ra mỗi chúng tôi đều đi cùng người bạn đồng hành khác, và đều nhận ra, mình đã lựa chọn nhầm...

Dưới ánh trăng tràn vào phòng tôi như đôi môi em đang chiếm lấy tâm tư tôi lúc này, tôi hụt hẫng trong lời giải bất ngờ tìm thấy, dù tất cả chỉ là suy tưởng của riêng tôi, nhưng nếu điều đó là thật, con đường của chúng tôi sau này sẽ thế nào. Tôi có thể từ bỏ niềm vui ấm áp bên tách cafe cùng em, trở về với gấu như trước đây...

Và em, có thể tiếp bước đoạn đường với người ấy mà không xao động bởi những ngày cũ, khi mà quá khứ, là tôi, lại lần nữa trở về.


Con đường với viễn cảnh theo sau khi lời giải mã trái tim Mi suốt 10 năm ấy là đúng làm tôi như rơi vào một vòng xoáy của bão lòng.


Đêm dài hơn bao giờ...


Tôi chìm vào giấc ngủ, rồi khi sớm mai đến, tôi thức dậy cùng quyết định... ngừng lại.
Tôi đã gìn giữ trong tim hình bóng của em 10 năm, thời gian đủ dài để thay đổi bao ham muốn thường tình của yêu thành những mong ước tĩnh lặng nhưng sâu thẳm. Quá khứ phải ngủ yên.


Buổi sáng hôm ấy tôi đồng thời nhận ra, có bao nhiêu người phụ nữ bên đời, cũng vô nghĩa nếu trái tim ta thuộc về nơi khác. Trái tim tôi đã lệch hướng khỏi gấu, trở về với nhịp đập quá khứ dẫu lòng tôi ngày đêm ngăn trở.

Tôi nhớ em.

Nghĩ về em.

Thường hơn, và bất chợt.

Điều gì cũng khiến tôi nghĩ về Mi... em cũng chen ngang vào giữa lúc tôi cùng Gấu đi dạo phố. Tội lỗi thay khi ta bên em, mà lại nghĩ nếu em là cô ấy thì sao?
.

Ngày tháng trống rỗng lặng lẽ trôi. Cả tôi và Mi đều dừng tn với nhau.
Cho đến ngày nọ, số phận trớ trêu lại đưa tôi gặp em vào một dịp tình cờ khác.

Nhắc lại chuyện công việc, từ khi nhận vai quản lí. Thời gian của tôi khá tự do. Mỗi sáng tôi thường rời quán dùng bữa sáng, có khi nửa giờ, có khi lâu hơn. Tùy thuộc vào việc hôm ấy tôi sẽ ăn gì.

Ngày nọ, tôi ghé một quán mới, rồi không hiểu vì sao lại thường ghé thêm nhiều lần sau.
Và ở đây, tôi gặp lại Mi.

Vào buổi sáng CN nắng nhẹ, tôi vào quán và gọi món quen. Tim tôi như ngừng đập khi bắt gặp bên cạnh chị chủ quán là Mi đang phụ xắp món ăn.

Em cũng nhìn thấy tôi, thoáng chút bối rối, đôi má em ửng hồng sau nụ cười ngượng ngùng.
_Ai cho nhìn tui?

Sau đó tôi mới biết, sau khi ra trường, thực tập ở bệnh viện, em nghỉ vào thứ 7 và CN. Những ngày này nếu ko về nhà cũ, Mi ở lại phụ chị 2 ở quán vài giờ vào buổi sáng.

Trong số 4 người chị của em, chị 2 là người tôi chưa bao giờ gặp, nên đã ko nhận ra. Duy chỉ có 1 điều, tôi đã hiểu vì sao tôi lại thường ghé quán... có lẽ có nhiều điều chỉ có thể cảm nhận, mà ko sao lí giải.

Trở về quán, tôi vào dặn pha chế làm 4 ly đặc biệt, có 1 là thức uống em thường gọi khi cafe cùng tôi, rồi nhờ người mang đến quán em. Hôm ấy, tn của Mi lại đến. Vài tôi tiếp diễn món quà nhỏ ấy suốt một thời gian dài.

Đến khi buổi sáng CN tháng kế tiếp, tôi ghé quán vào giờ đông khách. Chờ đến lươt mình, tôi chạm phải ánh mắt em nhì tôi sau tủ kính. Vầng trán em lấm tấm mồ hôi nhưng đôi mắt ấy long lanh rạng rỡ, và bờ môi mọng đỏ nhoẻn cười với tôi... Ánh mắt em giữ cái nhìn của tôi lúc lâu cho đến khi em chun môi thôi cười và tiếl tục công việc. Năm tháng trôi qua, bao lần tôi bắt gặp biểu hiện đáng yêu đó con gái thưởng cho người mình thương.

Nhận được món quà ấm áp từ Mi khiến tôi chơi vơi giữa niềm vui bất chợt, và hi vọng chôn sâu...

Phải chăng, với em, tôi đã không còn ở lại trong quá khứ?

( wAiting... tôi cần tạm dừng để thôi nhớ)

Dẫu muốn thừa nhận hay không, mỗi ngày qua, tôi khám phá bao điều mới lạ trong mối quan hệ chừng như đã xưa cũ giữa chúng tôi.
Những đêm vu vơ nhắn tin... Những lần cafe cùng nhau tiếp nối sau đó...
Từ một người lười nhác cầm phone sms, bao đêm tôithấy mình mỉm cười với những tn của Mi.
Từ một người chỉ muốn một mình bên tách cafe đêm, tôi thấy thế giới riêng của mình mở rộng vòng tay chào đón em.
Đôi mắt luôn nhìn tôi như ẩn lấp bao điều, đôi môi e ấp nụ cười xinh, bao câu nói nửa đùa nửa thật pha chút hờn dỗi đôi khi nơi em có lúc đã xua tan màn đêm quá khứ bao phủ vùng trời kí ức của tôi, soi rọi thứ ánh sáng ấm áp huyễn hoặc làm lòng tôi tỉnh giấc sau giấc ngủ đông, khao khát bước đi với những ngày ngập nắng.

Tôi sống lại ao ước được nắm lấy tay em...
Và những thay đổi từng ngày cùng ước mong sai trái trỗi dậy ấy làm tôi bất an, sợ hãi...

Từ khi nào, trái tim tôi đã cắt đứt mọi liên lạc đồng nhất với khối óc. Nó lười nhác nhịp đập khi tôi cố gợi nhớ ngày tháng êm đềm đã qua bên gấu, biết bao hình ảnh đáng yêu của gấu cũng không sao làm rung động cảm xúc nào trong tôi. Nhưng với Mi, trái tim tôi sống thạt với chính những cảm nhận của chính nó...


"Không có chỗ cho cụm từ may mắn trong chinh phục". Tôi ghi lòng mình với kinh nghiệm đó, luôn tán tỉnh với trái tim nóng và khối óc lạnh. Giữ cân bằng liên hệ giữa cả 2 luôn giúp tôi giải mã đúng suy nghĩ thường rối rắm từ một nữa dịu dàng của thế giới.

Tôi bỏ ngoài tai tất cả những lời khuyên "lí thuyết" như trai tốt, trai đểu, trai z... Khởi đầu ngay khi muốn, đến đúng lúc và đi ngay khi niềm vui chưa cạn, nhiệt thành, chia sẻ nhưng cũng pha lẫn chút bất cần... Cùng nhiều điều khác giúp tôi giữ được một cuộc sống không thiếu hơi ấm phụ nữ, mà cũng không ẩn chứa một vết thương nào khi họ ra đi

Với Mi, quá khứ có lẽ tôi không được thế, nhưng hiện tại phải thay đổi. Dẫu năm tháng không xóa nhòa kỉ niệm với em, cũng giúp tôi trầm tĩnh hơn khi bên em. Chỉ có một điều duy nhất nếu tôi chạy theo ao ước đến bên em, điều sẽ phá vỡ mọi quy tắc chinh phục của tôi, mà có thể từ đó sẽ cướp đi quyền nắm giữ cuộc chơi nơi tôi, dẫn đến khởi nguồn của thất bại. "Công thành có chủ".

Bao nhiêu ánh mắt ẩn ý của em cũng không sao che lấp đi một sự thật có ai khác đang đi bên em.
Nếu tôi, trong quá khứ giữ phần nào đó trong tim em, thì người kia được nhiêu phần còn lại.

Từ ý nghĩ đó giúp tôi giải mã được bao điều khác về môi quan hệ giữa em và người kia, mà sau này phần lớn đã đúng.
Sau hàng giờ suy ngẫm, ý nghĩ cuối cùng đồng thời dẫn tôi về hai đáp án song song.
Tôi có thể có được trái tim Mi lúc này, nhưng Mi có thuộc về tôi không ẩn chứa quá nhiều rủi ro.
Và, nước mắt của gấu tôi...

Đáp án song hành thứ 2 làm lòng tôi nặng trĩu. Liên cùng tôi đi qua 3 năm tuổi thanh xuân, thời gian đã buột lên trái tim tôi một sợi dây kết nối mỏng manh với cuộc đời cô ấy...
Cô ấy sẽ thế nào nếu một buổi sáng thức giấc, phải chấp nhận sự thật tôi đã chạy theo một hình bóng khác...



Bất chấp bao dự cảm không lành, tôi vẫn từng ngày phá vỡ tường thành bảo quanh tôi chỉ để gặp lại Mi. Bao ngày tôi nghe khối óc và trái tim kêu gào phản đối lâcn nhau.

Nhưng, chỉ cần Mi ở đó, mọi đắn đo tan biến. Em tỏa sáng không gian tăm tối của tôi với ánh sáng dịu mát của đêm trăng... Tôi cũng dần nhận ra những thay đổi nơi em sau mỗi lần gặp lại, từ trang phục cho đến cử chỉ... Nét đẹp nơi em làm lu mờ những người phụ nữ khác nơi chúng tôi đến.

Sẽ như thế bao lâu nữa tôi không biết. Tôi gần như quên mất em đã thuộc về người khác.
Rôi một hôm, chiều thứ 7, em hẹn tôi đi loanh quanh thành phố.
Tôi đón em sớm, 2 đứa đi dạo thật lâu bên cầu Ánh Sao.

Tôi đã đến đây đôi lần với gấu, và bé, để luôn cảm thấy mình lạc điệu với thế giới chung quanh, như thể mình đã đến nhầm nơi, đi cùng nhầm người. Để rồi sau đó luôn tìm đến nơi khác, tĩnh lặng, riêng tư vồn vập trong khúc giao hoang để quên đi cảm giác sai quấy, tẻ nhạt.

Thế nhưng, khi đi bên Mi, dù chúng tôi không năm lấy tay nhau, tôi vẫn cảm nhận niềm vui lan đi trong từng nhịp đập trái tim. Yêu sao giây phút chút kem còn vương nơi môi em, tôi nghiêm giọng:
_ Ngồi yên!
Rồi đưa ngón tay chạm nhẹ lau vết kem.
Hay đôi mà em ửng hồng khi tôi nắm lấy ban tay nhỏ nhắn cùng leo lên dốc.
Lúc em tựa cằm và nhìn tôi hồi lâu...


Up date 16/11...


Em tựa người vào thành cầu bên tôi. Đêm, dòng sông lững lờ trôi, gió trêu đùa trên làn tóc mượt, ánh đèn phố đêm bừng sáng, soi bóng trong đôi mắt em... Nhìn ngắm thiên thần của lòng tôi rạng rỡ đêm nay, trái tim tôi lùng bùng nhịp đập ngây ngất...

Trong khoảnh khắc, không gian dường như chỉ còn lại chúng tôi... Và nếu đó là điều ước có thật, có lẽ tôi sẽ xin ở lại với giây phút này mãi mãi.


Những lần gặp nhau hiếm khi hẹn trước, đường về bao giờ cũng đưa tôi đến với cảm giác đôi chút cô đơn.


Từ khi nào, tôi đánh mất cảm giác tự tại trong những buổi đêm cafe một mình. Ánh mắt tôi luôn tìm kiếm nụ cười em hiện hữu bên ghế đối diện. Chiếc phone của tôi luôn mong chờ một lần sáng màn hình với sms đến từ em.

Thú vui audio vốn trước đây luôn giữ tôi trải qua hàng giờ chìm đắm trong âm nhạc, nay không còn đủ hấp dẫn giữ tôi thôi nghĩ về em... Tôi nào biết, từ khi em lần nữa trở lại cuộc đời tôi, đã tiềm ẩn bao thay đổi mà sau đó tháng ngày của tôi phải từ giã những tĩnh lặng thân quen, trở về với giông tố.


Tôi cũng quên mất mình đang tìm kiếm một niềm vui vay mượn từ nơi khác, mà cái giá phải trả nào khác ngoài khoản trống hiện hữu bao đêm.

Thấm thoắt nửa năm trôi qua từ ngày gặp lại nhau.
Những nơi chúng tôi đến cùng nhau, mọi người đã nghĩ chúng tôi là một đôi. Bao niềm vui êm đềm trôi, che lấp âu lo cơn bão tiềm ẩn gần kề.

Tôi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong cuộc chơi chinh phục, mà hiếm khi tôi mắc phải với những người khác, vì sau cuối, với Mi, tôi vẫn chỉ là người thứ 3.

Tôi đã quên, ván cờ này không chỉ duy nhất có tôi trên mỗi nước đánh. Ở đâu đó, nơi tôi chưa bao giờ nghĩ đến, một người khác vẫn đối trả tôi từng nước cờ, âm thầm, lặng lẽ.


Đến khi tôi nhận ra, tất cả đã quá muộn màng.


Hôm ấy, là ngày 25.11 như theo tôi nhớ.

Sms đến từ em đưa chúng tôi đến góc bàn quen thuộc. Giữa câu chuyện đang vui, Mi bỗng ngập ngừng nhìn tôi thật lâu, rồi đó là lần đầu tiên em nói nhiều hơn về người kia.

_Gặp R... Mi rất vui. Mi chưa khi nào có cảm giác này với Giang. Gặp là lại cãi nhau. Quen nhau 3 năm rồi, Mi cũng không biết giữa Mi với nó là gì...

_Có nghe dỉnh dốc của tình yêu chưa? Sau một thời gian quen nhau, tình cảm giảm dần khi qua đỉnh dốc. Có người con dốc ấy qua sau nhiều năm, có người chỉ vài tháng... Quan trọng là, Mi có muốn leo dốc lần nữa không?

Em nhìn tôi, không gian chỉ còn tiếng nhạc du dương... Đôi mắt ấy bao đêm đốt cháy lòng tôi, giờ ẩn lấp điều gì như nửa e ấp, nữa đau khổ... Tôi chỉ muốn nắm lấy tay em và siết chặt... nhưng phần lí trí còn lại, và hình ảnh những giọt nước mắt của gấu giữ tôi lại trước lằn ranh mỏnh manh.

_Mi không biết... nhưng Mi cũng không thể gặp lại R mãi thế này được... Như vậy rất bất công cho R...

_Sao không nghĩ đó là bất công với Mi...

_Đừng nói điều này nữa... Còn nhớ, bộ truyện tui đã viết không... Mười năm qua, tôi vẫn chưa viết xong. Có nhiều điều tui cần người đọc và góp ý. Mi giúp tui ha!

Tôi đưa em tập bản thảo viết tay gói kín trong phong bì. Bên trong là tập 1 của những gì tôi đã viết từ mười mấy năm trước. Nếu đời tôi có điều gì muốn hoàn thành, có lẽ là viết được vẹn tròn những gì mình ấp ủ bấy lâu, vậy mà 10 năm qua đi tôi vẫn chưa viết được nửa đoạn đường.

_Mi mệt mỏi lắm phải không.
_Sao R nghỉ vậy?
_Tui biết áp lực từ công việc của Mi... từ ngày gặp nhau lần đầu, tui luôn cảm thấy điều gì đó làm Mi mệt mỏi, có phải...

_Cũng có thể... Mi không biết...
_Đừng suy nghĩ nhiều. Cần ai đó lắng nghe, có tui. Vậy thôi... Sau này tui cũng không biết thế nào, nhưng lúc này, chỉ cần Mi vui, với tui không có gì bất công. Chỉ cần thế thôi. Tui không muốn nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi đó nơi Mi.


Tôi nói không một chút vấp váp, có lẽ vì bấy nhiêu lần những lời này đã vọng lên từ trái tim tôi.
Chúng tôi ngồi bên nhau, với câu chuyện vui tiếp nối, ra về khi quán đóng cửa.

Dừng chân trước cổng nhà em, tôi đợi làn tóc mượt ấy khuất sau khung cửa. Đường về đêm nay như làm tôi bay bổng hơn bao giờ mà tự thân tôi cũng không hiểu vì sao.

Có niềm hi vọng mỏng manh pha lẫn ngọt ngào thoáng lướt qua phủ lấy tim tôi, và tôi đã nghĩ đến một ngày gần, em và tôi sẽ bên nhau.

Nhưng, đôi lần nhìn vào màn hình di động không tìm thấy sms nào từ em, như em vẫn thường nhắn đến tôi sau khi tạm biệt nhau, tôi dự cảm có một điều gì không ổn...

Nỗi lo lắng đó ập đến nhanh như một cơn lốc và xóa tan tất cả ngọt ngào mong manh vừa lưa lại giây lát nơi tôi khi sms của tôi chỉ nhận được sự im lặng dài lâu.


Tôi ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, âm nhạc đưa tôi từ bến băn khoăn này sang bờ âu lo khác, có điều gì đó đang sai? Cho đến khi cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ kéo tôi về chiếc giường lạnh lẽo và ném tôi vào giấc ngủ chập chờn... Màn hình sáng lên, lướt tay nhanh, tôi tìm thấy sms từ Mi.

Em chưa bao giờ gửi đến tôi sms nào nhiều dòng như đêm ấy. Tôi lướt tay xem mà mỗi chữ trôi qua đều nhấn vào tim tôi một hụt hẫng và đau nhói không sao diễn tả.

Rất nhiều điều tôi không thể nhớ hết: "... Xin lỗi R, nhưng mình không thể gặp lại nhau nữa, những ngày qua rất vui, Mi cảm ơn R..."


Chúng tôi nhắn tin đến gần sáng... Sau bao lần thuyết phục, em mới nói: "... Lúc nãy R đưa Mi về, Giang ngồi đợi trong nhà, thấy hết. Nó không nói gì, bỏ về luôn. Mi cảm thấy có lỗi lắm... Mi nghĩ mình không thể gặp lại R nữa. Suôt mười năm qua, Mi đã luôn giữ R trong tim mình. Bây giờ, điều đó sai rồi. Lẽ ra Mi không nên như vậy..."

Em còn nói nhiều nữa, nhưng cứ sau mỗi tn, tôi lại thấy như cuộc đời lần nữa lại ném vào mặt hồ phẳng lặng của đời tôi hòn sỏi nhỏ, rồi gợn lên bao cơn sóng nối tiếp xô nhau. Cái tĩnh lặng của đêm khiến tôi nghe rõ từng nhịp tim mình đập, hụt hẫng, trống rỗng, gấp gáp... và kêu gào... dằng xé. Khoảnh khắc ấy, bao cánh cửa khóa kín trong lòng tôi mở toang, và lần đầu tiên trong đời mình... tôi biết yêu... người con gái chạm vào sâu thẳm lòng tôi, cũng là khoảng trống mênh mông mà tôi không sao lắp đầy, không sao ẩn giấu. Khoảnh khắc đối diện với điều đó làm tôi dằng xé trong bao suy tư, mà những tin nhắn gửi đến em vẫn phải giữ một chừng mực nào đó... Đây không phải lúc nói lời yêu em, nhưng những tháng ngày sau này không gặp lại nhau nữa sẽ thế nào... Tôi đau, cô đơn, lạnh... Bao cảm xúc u ám xâm chiếm lấy tôi giữa đêm. Và bài nhạc The ShaDow of Past chợt vang lên như vọng vào đêm cả một vòm trời lạc lõng.

Ba giờ sáng:"... Nghĩ đến những gì đã qua với R, và những lời R nói lúc này, đừng làm Mi khóc nữa. Biết là sẽ khó lắm, nhưng Mi không thể gặp lại R bây giờ..."


"Ngủ đi. Mai còn ngày làm việc dài. Mi phải dậy sớm. Thức khuya như vậy sao mai làm nổi... Tui sẽ đợi, bao nhiêu năm rôi, thêm nữa cũng không nhiều hơn hay ít đi. Ngủ ngon."

Màn hình di động không sáng thêm lần nào nữa. Tôi ở lại với bóng đêm vay phủ, điệu nhạc buồn da diết, tha thiết từ bản The ShaDow of Past có lúc cao trào đã nhấn tôi vào cơn đau, và tôi thấy mắt mình cay...


Hạnh phúc đi vay nơi khác đến lúc phải trả.
Tôi ngỡ mình có cả thế giới rực rỡ vào ngày mai, nào ngờ tất cả tan biến chỉ sau một đêm...

Và lòng tôi tự hỏi nếu gã tên Giang kia không xuất hiện vào đêm nay, có thể nhiều thứ đã thay đổi... Tại sao lại là hôm nay, mà không phải vào một ngày khác. Vì sao khi em mở lòng với tôi nhất thì một lần nữa vách ngăn lại tái hiện giữa chúng tôi.

Hay vòng quay vận mệnh bao lần đùa trêu với tôi, hay đây là cái giá tôi phải trả vì đã làm bé phải khóc, vì đã quen gấu mà trái tim lại hướng về Mi...

Bao suy tư cuối cùng làm tôi thức trắng đêm, bản nhạc The ShaDow oF Past replay trăm lần cho đến khi ánh sáng ngày mới xuyên vào phòng tôi...
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:15 pm

Nếu...
Written in the stars...

Tôi lắng nghe bản nhạc này bao đêm từ sau buổi tối hôm ấy, đêm đã thay đổi câu chuyện giữa chúng tôi... Đêm tôi chạm đến chữ yêu, và nếm trải bao dư vị hàm chứa theo sau... Mặn ngọt, chua cay... nếu ví tình yêu như một bữa tiệc nhỏ, bàn tiệc của tôi phải chăng đã rơi vào tay vị bếp trưởng thường nhầm lẫn vị gia...

Đi qua gần nửa dốc đời người... khi tôi hiểu, thế nào là yêu, tôi chợt thấy mình như đi lạc vào khu vườn mê cung, với thứ dẫn bước tôi đi chỉ là nhịp đập con tim đã chối bỏ bao lí lẽ và trải nghiệm mà năm tháng ghi dấu nơi tôi.

25.11 Sad day won't go away.


Chap 18: Ngày sự thật

Tôi sống một thơi gian dài với thờ ơ, vô tâm. Như một thói quen, từ khi nào, tôi thường xuyên xao nhãng khi ai đó sẽ chia tâm sự, bao lần lặp lại cùng những câu nói ấy...Thế sao? Uhm... Nên... Có lẽ, tôi cảm phần nào sự nhạt nhẽo và khô khan, khác chăng đôi chỗ trong lời kể nhưng nội dung vẫn quanh quẩn chừng ấy từ những lời tâm sự của bao bạn bè tôi.

Và tự lòng mình tôi cũng xem nhẹ những muộn phiền của riêng mình... Tôi cất giữ chúng vào một ngăn riêng trong tâm trí, khóa chốt và quẳng chìa khóa vào lãng quên.

Tôi cũng hờ hững, vô tâm với gấu và bé như thế... Có những điều ta luôn tin và chờ mong, rằng người ta yêu sẽ là mái nhà tĩnh lặng, nơi ta luôn có một vòng tay giữ ấm khi lạnh giá, một bờ vai nơi ta tựa nhau qua ngày sầu, hay một ai đó luôn ngồi và lắng nghe những ẩn giấu của lòng ta.

Bạn có từng nghĩ như thế? Bạn sai rồi. Vì tình yêu không như những kì vọng trên. Không bao lâu sau giây phút ngây ngất ban đầu, bạn sẽ sớm nhận ra.

Và 2 cô gái của tôi khi ấy cũng nhận ra. Họ bắt đầu khóc.

Tôi đã đi từ sai lầm này đến sai lầm khác.
Từ nỗi thất vọng về gấu đến đỉnh điểm, tôi rẻ lòng mình sang bé... để rồi đi tiếp đến một nôi thất vọng khác. Khoản cách chênh lệch tuổi tác giữa tôi và bé đủ lớn để khó hiểu nhau. Bao cái đuôi theo bé cũng làm tôi mệt mỏi.

Tôi đã qua thời đủ kiên nhẫn để chìu lòng em, hay thể hiện những ghen tuông để hâm nóng món súp nguội lạnh, ko tìm kiếm một cô bé cần tôi hiểu rằng ngoài tôi còn bao kẻ khác săn đón em...

Sau cùng tôi đành học cách chấp nhận nhưng gì mình có. Gấu có thể không hiểu được tâm tư của tôi, nhưng em không có lôi lầm gì với tôi. Ngần ấy năm bên nhau, e chưa khi nào ẩn chứa trong lòng một ai khác ngoài tôi. Ngày quen em... tôi cũng nhận ra cái gọi là bạn thân, khi một người bạn khác củ tôi tán tỉnh em mà tôi không hề hay biết, và ngày em đến bên tôi, tôi nhận ngay một thôg điệp rất dễ thương: Tao thấy con đấy không tốt với mày,chia tay thì chơi lại với tao!

Còn bé. Em đến với tôi nhanh chóng. Biết bao điều e thể hiện rằng em yêu tôi... tiếc thay t chỉ cảm thấy điều đó cũng như ảo ảnh hư thực, giống như những gì tôi thường cười nhạt khi xem phim. Có thể, với một ai khác, em sẽ được trân trọg hơn tôi. Tôi phải để em đi.

Những ngày tháng đó của tôi đầy muộn phiền.

Và sự trở lại của Mi khiến nhiều thứ một lần nữa xáo trộn, những sai lầm lại nối tiếp nhau.

Từ sau ngày gặp lại nhau hôm ấy. Lòng tôi sống lại hình ảnh của e ngày xưa.
Những tn không đầu không đuôi vu vơ đến bao đêm... Song cũng như quá khứ 3 năm trước, tôi đã biết em thuộc về ai, đành dặn lòng chỉ thế thôi...

Nhưng suốt 1 tháng dài sau đó, chúng tôi chỉ gặp lại nhau thêm 1 lần nữa.
Ly cafe tối thứ 3 chợt đến từ một sự cố xảy ra giữa tôi và gấu.

Một đêm đón em về, trong vòng tay e, gấu thì thầm vào tai tôi:
_Tết này em đi Sing với chị bạn nhé?
_Còn a thì sao
Năm nào tôi cũng sắp kế hoạch đưa gấu về quê. Chuyến đi nhiều chi phí và phần lớn do tôi chi trả. Phần vì tôi thích tự do nên luôn ở khách sạn. Ngẫm lại từ khi quen gấu, 3 năm liền tôi không đón Tết cùng gia đình. Những ngày ấy rất vui vì hầu như chung tôi dành trọn thời gian bên nhau.

Điều e nói với tôi đêm nay... giống như đưa câu chuyện giữa chúng tôi vốn dĩ đã nguội lạnh từ phía tôi vào ngăn tủ đông.

Và câu trả lời của e đưa tôi zn giới hạn sau cùng.
_ E tính rồi. Đêm 28 mình về nhà em. Đến mùng 1 anh đưa e lên lại. Em đi Sing? Chịu khó năm nay ở nhà nghe... anh.
_ uhm.
_ uh là sao?
_ Em đi vui. Khi về không cần gặp lại anh.

Tôi đưa em về. Dừng xe trước nhà, nhưng em níu vai tôi không chịu vào nhà.
Tôi đưa em đến nơi khác để tránh tranh cãi mà mẹ e sẽ nghe thấy.

Kết quả sau cuối, tôi nhận được bao lời xin lỗi từ em, nhưng chỉ sau khi 2 đứa tôi thoát khỏi một vụ chặn cướp trong gang tất.
Dù chưa bao giờ chia tay nhau, song sau hôm ấy, nổ lực hâm nóng trái tim dành cho gấu đã hoài công... vô vọng.


Lòng tôi mệt mỏi, chán chường... tôi chợt cần một bờ môi mỉm cười thổi vào tháng ngày tẻ nhạt của tôi chút hương sắc. Nếu trước đây, có lẽ tôi đã gọi Vy.


Tôi nt đến Mi.
_Vẫn cafe 1 mình sao?
_uhm. Vẫn góc bàn đó, nhưng thiếu Mi ghế đối diện.
_Vậy Cn này tui về sớm. Đến đón tui nghe.

Cuộc hẹn thứ 3 sau 2 tháng gặp lại nhau đã đến tình cờ như thế.
Lần này, tôi chọn đia điểm khác. Tôi ngồi cạnh My... Vẫn nhớ những ngày ấy, tình hình biển đảo quốc gia nóng lên từng ngày.

Em chợt hỏi tôi một điều mà bấy lâu tán tỉnh, chưa khi nào tôi nghe từ bao cô gái khác:
_ Nếu có chiến tranh, R có nhập ngũ không?
Tôi im lặng. Đây là một câu hỏi khó.
_Mi sẽ tình nguyện tham gia, chữa thương cho binh lính.

_Mi muốn biết câu trả lời thật của R?
_Uh.
_Bán hết những gì có thể, gom thật nhiều tiền, chỉ khi nào đã đưa Mi rời biên giới... tui sẽ auyết định sau. Tui sẽ là ngươi đầu tiên ngăn cản ý định của Mi.

Em im lặng hôi lâu nhìn tôi.
_Lại nói những lời như thế. Tui không dám gặp lại R thì sao...
_Ta vẫn gặp đây...

_Chỉ xạo là giỏi.
_Có lẽ Mi tìm sự tán đồng nào đó trong ý nghĩa vừa rồi... Nhưng quyết định của tôi còn vì bao người phía sau Mi. Nếu điều đs xảy ra, tui sẽ đư a Mi rời nước.

Khi ấy, tôi chỉ nói bạo thế thôi chứ vẫn chưa nghĩ được điều gì rõ ràng.

_Nói Mi biết đi... Thời gian không gặp, R quen bao nhiêu cô? Không được dối tui. Tui biết đó.

Tôi giả vờ đếm
_ Cũng nhiều...
_Nghĩa là chia tay cũng nhiều?
Phụ nữ thường nhìn thấy vấn đề với tầm nhìn ngắn và giản đơn song luôn gần sự thật.

_R chinh phục nhanh, nhưng cũng thường bất trắc giữa chừng phải ko?
_Như lúc trước với Mi... giận tui 10 năm rồi... còn giận ko?
Bao câu hỏi nối tiếp nhau, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, chúng tôi mới nhắc lại cuộc hẹn dang dở của ngày xưa.
Em nhìn đâu đó bên ngoài khug kính:
_Mi không giận, chỉ là... Mi sẽ nói vào 1 hôm khác.



Mưa, tôi tiếp nối những dòng viết để quên

Chap 19: 25.11 sad day sẽ là chao dài nhất tôi viết. Khi ghi lại lời kể này, bên tôi vang vọng giai điệu bài hát: Time for us.

Một buổi đêm tôi thức trắng, và buổi sáng hôm sau, tôi đã viết vào đời mình những ngày tháng đan xen giữa ngọt ngào cùng hư ảo.

Dẫu biết, tôi vẫn đắm chìm không đành lòng tỉnh cơn say.


Sau ly cafe hôm ấy... Tôi đưa mi về ngôi nhà với khoản sân lộng gió. Mỗi cuối tuần em lại về nhà xưa và chỉ trở lên khi tuần mới đến.

Câu chuyện vu vơ tiếp diễn giữa hành trình bỗng sang ngang khi em thì thầm:
_Giang... nó có nhiều điểm giống R.
Hiếm khi chúng tôi nhắc đến người ấy của em.
_Như là?
Tôi buông lững câu hỏi cùng ánh chiều tà ngả mình vào lòng đêm. Em so sánh những gì tôi không nhớ... Có lẽ nào em chọn người ấy chỉ vì tìm thấy một điều tương đồng nào với tôi của ngày xưa.
_Có 1 điều, Giang không giống tôi.
Mi hơi nghiêng người lên gần tôi hơn:
_Điều gì...
_Giang có Mi.

Ánh chiều tàn sau cuối cũng chìm vào màn đêm khi tôi dừng chân trước cánh cổng tím màu hoa giấy.
_Về đến nhà nt Mi biết nghe.
_Uhm.

Tôi nhìn qua vai em, phía sau cánh cổng tím, gian phòng khách hé mở cửa. Trên tường căn ppphòng ngày nào tôi đã thấy, bức tranh năm nào của tôi không còn đơn độc, có lẽ em đã vẽ thêm những khung tranh khác và treo cạnh bên... Suốt 10 năm qua... mối tình vô vọng của tôi vẫn ở đấy.

_Bên trong Đỉnh Thiên Đường có 1 bài thơ...
_Hòn sỏi buồn. Mi xem rồi...

Đoạn đường trở về của tôi hôm ấy thênh thang lộng gió... cảm giác thiếu vắng giọng nói tiếng cười em phía sau chỉ vừa đôi phút trước, tôi ngừng lại, đeo phone và bật nhạc... Một ai đó giống tôi... bức tranh10 năm vẫn ở nơi ấy, những điều em đã nói với tôi... Phải chăng tôi đã đánh rơi nửa phần trái tim mình đâu đó trong quá khứ, mà chưa một lần nhìn lại kiếm tìm... Phải chăng bao nhiêu năm đó tôi vẫn chỉ là kẻ ngốc chưa một lần hiểu được những lời e ấp sau nụ cười môi em...

Tôi trở về căn phòng hiu quạnh... bên ngoài trăng sáng soi tỏa phòng tôi.
Ngăn kéo ngày nào lưu giữ những kỉ niệm về Mi khóa kín suốt bao năm mở tung. Tôi lục lọi, kiếm tìm như chỉ chậm một khắc nữa thôi, điều kì diệu nàl đó dưới lớp bụi thơi gian sẽ tan biến... Tôi tìm thấy tấm ảnh Mi bên giàn hoa giấy... tấm ảnh em tặng tôi trước ngày mùng 3 dở dang. Tấm ảnh duy nhất chụp riêng em, tinh khôi trong tà áo trắng. Hình ảnh xa xưa, ngày đầu tiên khai giảng, em lướt qua tôi cũng trong màu áo thướt tha ấy.

Và lần lượt dưới ánh trăng, những kỉ niệm thay nhau ùa về căn phòng bé nhỏ.
Đôi mắt em hoe đỏ mà môi vẫn mỉm cười khi đối diện nhau hôm nào.
Số phone em lần đầu tiên tôi có được từ chị e, nhưng người đã nt nói với tôi số phone mới lđổi của Mi lại chính là em.

Lẽ nào suốt ngần ấy năm qua, tôi, kẻ đôi khi đứng bên khung cửa sổ kia, chỉ biết ôm ấp tiếc nuối hoài niệm, mà chưa bao giờ nhìn lại những kí ức đó dưới nắng mai... Suốt ngần ấy năm đó, tôi mãi mê trong trò chơi chinh phục, giải mã tín hiệu bao nhiêu trái tim thiếu nữ, mà chưa một lần hiểu lòng em.

Phải chăng 10 năm dài, không chỉ có tôi gìn giữ hình ảnh và câu chuyện dở dang của ngày xưa...

Lòng tôi đắm chìm trong suy tư. Tim tôi rung lên bao nhiêu nhịp của vỡ òa...
Và chiếc phone rung lên sau tin nhắn từ Mi.

_Về nhà chưa?

Tôi đã trở về nhà bao ngày suốt chừng ấy năm, mà khi đi cùng một người con khác, tôi càng đi lạc xa hơn đường về ngôi nhà có lúc tôi đã ao ước được sống cùng em.
Lòng tôi nhói lên câu hỏi mà trước đây dẫu chỉ thoáng qua tôi cũng chưa một lần nghĩ đến:
_Em cũng giữ tôi trong tim mình?

Một đoạn đường tiếp sau, tôi cũng nghe em trả lời.
Nhưng đêm ấy, với tôi chỉ còn lại 2 từ muộn màng...

( Tiếp nối...)

Reply tn của Mi đôi dòng. Tôi lại trở về với dòng chảy của trăn trở đang tràn bờ trong tôi.về
Ánh mắt chất chứa tâm sự của em lần đầu chúng tôi gặl lại nhu sau 9 năm dài... Hình ảnh mờ nhạt của người kia khi em bên tôi... Phải chăng, cỗ xe số phận đưa chúng tôi lần nữa về lại bên nhau, để rồi nhận ra mỗi chúng tôi đều đi cùng người bạn đồng hành khác, và đều nhận ra, mình đã lựa chọn nhầm...

Dưới ánh trăng tràn vào phòng tôi như đôi môi em đang chiếm lấy tâm tư tôi lúc này, tôi hụt hẫng trong lời giải bất ngờ tìm thấy, dù tất cả chỉ là suy tưởng của riêng tôi, nhưng nếu điều đó là thật, con đường của chúng tôi sau này sẽ thế nào. Tôi có thể từ bỏ niềm vui ấm áp bên tách cafe cùng em, trở về với gấu như trước đây...

Và em, có thể tiếp bước đoạn đường với người ấy mà không xao động bởi những ngày cũ, khi mà quá khứ, là tôi, lại lần nữa trở về.


Con đường với viễn cảnh theo sau khi lời giải mã trái tim Mi suốt 10 năm ấy là đúng làm tôi như rơi vào một vòng xoáy của bão lòng.


Đêm dài hơn bao giờ...


Tôi chìm vào giấc ngủ, rồi khi sớm mai đến, tôi thức dậy cùng quyết định... ngừng lại.
Tôi đã gìn giữ trong tim hình bóng của em 10 năm, thời gian đủ dài để thay đổi bao ham muốn thường tình của yêu thành những mong ước tĩnh lặng nhưng sâu thẳm. Quá khứ phải ngủ yên.


Buổi sáng hôm ấy tôi đồng thời nhận ra, có bao nhiêu người phụ nữ bên đời, cũng vô nghĩa nếu trái tim ta thuộc về nơi khác. Trái tim tôi đã lệch hướng khỏi gấu, trở về với nhịp đập quá khứ dẫu lòng tôi ngày đêm ngăn trở.

Tôi nhớ em.

Nghĩ về em.

Thường hơn, và bất chợt.

Điều gì cũng khiến tôi nghĩ về Mi... em cũng chen ngang vào giữa lúc tôi cùng Gấu đi dạo phố. Tội lỗi thay khi ta bên em, mà lại nghĩ nếu em là cô ấy thì sao?
.

Ngày tháng trống rỗng lặng lẽ trôi. Cả tôi và Mi đều dừng tn với nhau.
Cho đến ngày nọ, số phận trớ trêu lại đưa tôi gặp em vào một dịp tình cờ khác.

Nhắc lại chuyện công việc, từ khi nhận vai quản lí. Thời gian của tôi khá tự do. Mỗi sáng tôi thường rời quán dùng bữa sáng, có khi nửa giờ, có khi lâu hơn. Tùy thuộc vào việc hôm ấy tôi sẽ ăn gì.

Ngày nọ, tôi ghé một quán mới, rồi không hiểu vì sao lại thường ghé thêm nhiều lần sau.
Và ở đây, tôi gặp lại Mi.

Vào buổi sáng CN nắng nhẹ, tôi vào quán và gọi món quen. Tim tôi như ngừng đập khi bắt gặp bên cạnh chị chủ quán là Mi đang phụ xắp món ăn.

Em cũng nhìn thấy tôi, thoáng chút bối rối, đôi má em ửng hồng sau nụ cười ngượng ngùng.
_Ai cho nhìn tui?

Sau đó tôi mới biết, sau khi ra trường, thực tập ở bệnh viện, em nghỉ vào thứ 7 và CN. Những ngày này nếu ko về nhà cũ, Mi ở lại phụ chị 2 ở quán vài giờ vào buổi sáng.

Trong số 4 người chị của em, chị 2 là người tôi chưa bao giờ gặp, nên đã ko nhận ra. Duy chỉ có 1 điều, tôi đã hiểu vì sao tôi lại thường ghé quán... có lẽ có nhiều điều chỉ có thể cảm nhận, mà ko sao lí giải.

Trở về quán, tôi vào dặn pha chế làm 4 ly đặc biệt, có 1 là thức uống em thường gọi khi cafe cùng tôi, rồi nhờ người mang đến quán em. Hôm ấy, tn của Mi lại đến. Vài tôi tiếp diễn món quà nhỏ ấy suốt một thời gian dài.

Đến khi buổi sáng CN tháng kế tiếp, tôi ghé quán vào giờ đông khách. Chờ đến lươt mình, tôi chạm phải ánh mắt em nhì tôi sau tủ kính. Vầng trán em lấm tấm mồ hôi nhưng đôi mắt ấy long lanh rạng rỡ, và bờ môi mọng đỏ nhoẻn cười với tôi... Ánh mắt em giữ cái nhìn của tôi lúc lâu cho đến khi em chun môi thôi cười và tiếl tục công việc. Năm tháng trôi qua, bao lần tôi bắt gặp biểu hiện đáng yêu đó con gái thưởng cho người mình thương.

Nhận được món quà ấm áp từ Mi khiến tôi chơi vơi giữa niềm vui bất chợt, và hi vọng chôn sâu...

Phải chăng, với em, tôi đã không còn ở lại trong quá khứ?

( wAiting... tôi cần tạm dừng để thôi nhớ)

Dẫu muốn thừa nhận hay không, mỗi ngày qua, tôi khám phá bao điều mới lạ trong mối quan hệ chừng như đã xưa cũ giữa chúng tôi.
Những đêm vu vơ nhắn tin... Những lần cafe cùng nhau tiếp nối sau đó...
Từ một người lười nhác cầm phone sms, bao đêm tôithấy mình mỉm cười với những tn của Mi.
Từ một người chỉ muốn một mình bên tách cafe đêm, tôi thấy thế giới riêng của mình mở rộng vòng tay chào đón em.
Đôi mắt luôn nhìn tôi như ẩn lấp bao điều, đôi môi e ấp nụ cười xinh, bao câu nói nửa đùa nửa thật pha chút hờn dỗi đôi khi nơi em có lúc đã xua tan màn đêm quá khứ bao phủ vùng trời kí ức của tôi, soi rọi thứ ánh sáng ấm áp huyễn hoặc làm lòng tôi tỉnh giấc sau giấc ngủ đông, khao khát bước đi với những ngày ngập nắng.

Tôi sống lại ao ước được nắm lấy tay em...
Và những thay đổi từng ngày cùng ước mong sai trái trỗi dậy ấy làm tôi bất an, sợ hãi...

Từ khi nào, trái tim tôi đã cắt đứt mọi liên lạc đồng nhất với khối óc. Nó lười nhác nhịp đập khi tôi cố gợi nhớ ngày tháng êm đềm đã qua bên gấu, biết bao hình ảnh đáng yêu của gấu cũng không sao làm rung động cảm xúc nào trong tôi. Nhưng với Mi, trái tim tôi sống thạt với chính những cảm nhận của chính nó...


"Không có chỗ cho cụm từ may mắn trong chinh phục". Tôi ghi lòng mình với kinh nghiệm đó, luôn tán tỉnh với trái tim nóng và khối óc lạnh. Giữ cân bằng liên hệ giữa cả 2 luôn giúp tôi giải mã đúng suy nghĩ thường rối rắm từ một nữa dịu dàng của thế giới.

Tôi bỏ ngoài tai tất cả những lời khuyên "lí thuyết" như trai tốt, trai đểu, trai z... Khởi đầu ngay khi muốn, đến đúng lúc và đi ngay khi niềm vui chưa cạn, nhiệt thành, chia sẻ nhưng cũng pha lẫn chút bất cần... Cùng nhiều điều khác giúp tôi giữ được một cuộc sống không thiếu hơi ấm phụ nữ, mà cũng không ẩn chứa một vết thương nào khi họ ra đi

Với Mi, quá khứ có lẽ tôi không được thế, nhưng hiện tại phải thay đổi. Dẫu năm tháng không xóa nhòa kỉ niệm với em, cũng giúp tôi trầm tĩnh hơn khi bên em. Chỉ có một điều duy nhất nếu tôi chạy theo ao ước đến bên em, điều sẽ phá vỡ mọi quy tắc chinh phục của tôi, mà có thể từ đó sẽ cướp đi quyền nắm giữ cuộc chơi nơi tôi, dẫn đến khởi nguồn của thất bại. "Công thành có chủ".

Bao nhiêu ánh mắt ẩn ý của em cũng không sao che lấp đi một sự thật có ai khác đang đi bên em.
Nếu tôi, trong quá khứ giữ phần nào đó trong tim em, thì người kia được nhiêu phần còn lại.

Từ ý nghĩ đó giúp tôi giải mã được bao điều khác về môi quan hệ giữa em và người kia, mà sau này phần lớn đã đúng.
Sau hàng giờ suy ngẫm, ý nghĩ cuối cùng đồng thời dẫn tôi về hai đáp án song song.
Tôi có thể có được trái tim Mi lúc này, nhưng Mi có thuộc về tôi không ẩn chứa quá nhiều rủi ro.
Và, nước mắt của gấu tôi...

Đáp án song hành thứ 2 làm lòng tôi nặng trĩu. Liên cùng tôi đi qua 3 năm tuổi thanh xuân, thời gian đã buột lên trái tim tôi một sợi dây kết nối mỏng manh với cuộc đời cô ấy...
Cô ấy sẽ thế nào nếu một buổi sáng thức giấc, phải chấp nhận sự thật tôi đã chạy theo một hình bóng khác...



Bất chấp bao dự cảm không lành, tôi vẫn từng ngày phá vỡ tường thành bảo quanh tôi chỉ để gặp lại Mi. Bao ngày tôi nghe khối óc và trái tim kêu gào phản đối lâcn nhau.

Nhưng, chỉ cần Mi ở đó, mọi đắn đo tan biến. Em tỏa sáng không gian tăm tối của tôi với ánh sáng dịu mát của đêm trăng... Tôi cũng dần nhận ra những thay đổi nơi em sau mỗi lần gặp lại, từ trang phục cho đến cử chỉ... Nét đẹp nơi em làm lu mờ những người phụ nữ khác nơi chúng tôi đến.

Sẽ như thế bao lâu nữa tôi không biết. Tôi gần như quên mất em đã thuộc về người khác.
Rôi một hôm, chiều thứ 7, em hẹn tôi đi loanh quanh thành phố.
Tôi đón em sớm, 2 đứa đi dạo thật lâu bên cầu Ánh Sao.

Tôi đã đến đây đôi lần với gấu, và bé, để luôn cảm thấy mình lạc điệu với thế giới chung quanh, như thể mình đã đến nhầm nơi, đi cùng nhầm người. Để rồi sau đó luôn tìm đến nơi khác, tĩnh lặng, riêng tư vồn vập trong khúc giao hoang để quên đi cảm giác sai quấy, tẻ nhạt.

Thế nhưng, khi đi bên Mi, dù chúng tôi không năm lấy tay nhau, tôi vẫn cảm nhận niềm vui lan đi trong từng nhịp đập trái tim. Yêu sao giây phút chút kem còn vương nơi môi em, tôi nghiêm giọng:
_ Ngồi yên!
Rồi đưa ngón tay chạm nhẹ lau vết kem.
Hay đôi mà em ửng hồng khi tôi nắm lấy ban tay nhỏ nhắn cùng leo lên dốc.
Lúc em tựa cằm và nhìn tôi hồi lâu...


Up date 16/11...


Em tựa người vào thành cầu bên tôi. Đêm, dòng sông lững lờ trôi, gió trêu đùa trên làn tóc mượt, ánh đèn phố đêm bừng sáng, soi bóng trong đôi mắt em... Nhìn ngắm thiên thần của lòng tôi rạng rỡ đêm nay, trái tim tôi lùng bùng nhịp đập ngây ngất...

Trong khoảnh khắc, không gian dường như chỉ còn lại chúng tôi... Và nếu đó là điều ước có thật, có lẽ tôi sẽ xin ở lại với giây phút này mãi mãi.


Những lần gặp nhau hiếm khi hẹn trước, đường về bao giờ cũng đưa tôi đến với cảm giác đôi chút cô đơn.


Từ khi nào, tôi đánh mất cảm giác tự tại trong những buổi đêm cafe một mình. Ánh mắt tôi luôn tìm kiếm nụ cười em hiện hữu bên ghế đối diện. Chiếc phone của tôi luôn mong chờ một lần sáng màn hình với sms đến từ em.

Thú vui audio vốn trước đây luôn giữ tôi trải qua hàng giờ chìm đắm trong âm nhạc, nay không còn đủ hấp dẫn giữ tôi thôi nghĩ về em... Tôi nào biết, từ khi em lần nữa trở lại cuộc đời tôi, đã tiềm ẩn bao thay đổi mà sau đó tháng ngày của tôi phải từ giã những tĩnh lặng thân quen, trở về với giông tố.


Tôi cũng quên mất mình đang tìm kiếm một niềm vui vay mượn từ nơi khác, mà cái giá phải trả nào khác ngoài khoản trống hiện hữu bao đêm.

Thấm thoắt nửa năm trôi qua từ ngày gặp lại nhau.
Những nơi chúng tôi đến cùng nhau, mọi người đã nghĩ chúng tôi là một đôi. Bao niềm vui êm đềm trôi, che lấp âu lo cơn bão tiềm ẩn gần kề.

Tôi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong cuộc chơi chinh phục, mà hiếm khi tôi mắc phải với những người khác, vì sau cuối, với Mi, tôi vẫn chỉ là người thứ 3.

Tôi đã quên, ván cờ này không chỉ duy nhất có tôi trên mỗi nước đánh. Ở đâu đó, nơi tôi chưa bao giờ nghĩ đến, một người khác vẫn đối trả tôi từng nước cờ, âm thầm, lặng lẽ.


Đến khi tôi nhận ra, tất cả đã quá muộn màng.


Hôm ấy, là ngày 25.11 như theo tôi nhớ.

Sms đến từ em đưa chúng tôi đến góc bàn quen thuộc. Giữa câu chuyện đang vui, Mi bỗng ngập ngừng nhìn tôi thật lâu, rồi đó là lần đầu tiên em nói nhiều hơn về người kia.

_Gặp R... Mi rất vui. Mi chưa khi nào có cảm giác này với Giang. Gặp là lại cãi nhau. Quen nhau 3 năm rồi, Mi cũng không biết giữa Mi với nó là gì...

_Có nghe dỉnh dốc của tình yêu chưa? Sau một thời gian quen nhau, tình cảm giảm dần khi qua đỉnh dốc. Có người con dốc ấy qua sau nhiều năm, có người chỉ vài tháng... Quan trọng là, Mi có muốn leo dốc lần nữa không?

Em nhìn tôi, không gian chỉ còn tiếng nhạc du dương... Đôi mắt ấy bao đêm đốt cháy lòng tôi, giờ ẩn lấp điều gì như nửa e ấp, nữa đau khổ... Tôi chỉ muốn nắm lấy tay em và siết chặt... nhưng phần lí trí còn lại, và hình ảnh những giọt nước mắt của gấu giữ tôi lại trước lằn ranh mỏnh manh.

_Mi không biết... nhưng Mi cũng không thể gặp lại R mãi thế này được... Như vậy rất bất công cho R...

_Sao không nghĩ đó là bất công với Mi...

_Đừng nói điều này nữa... Còn nhớ, bộ truyện tui đã viết không... Mười năm qua, tôi vẫn chưa viết xong. Có nhiều điều tui cần người đọc và góp ý. Mi giúp tui ha!

Tôi đưa em tập bản thảo viết tay gói kín trong phong bì. Bên trong là tập 1 của những gì tôi đã viết từ mười mấy năm trước. Nếu đời tôi có điều gì muốn hoàn thành, có lẽ là viết được vẹn tròn những gì mình ấp ủ bấy lâu, vậy mà 10 năm qua đi tôi vẫn chưa viết được nửa đoạn đường.

_Mi mệt mỏi lắm phải không.
_Sao R nghỉ vậy?
_Tui biết áp lực từ công việc của Mi... từ ngày gặp nhau lần đầu, tui luôn cảm thấy điều gì đó làm Mi mệt mỏi, có phải...

_Cũng có thể... Mi không biết...
_Đừng suy nghĩ nhiều. Cần ai đó lắng nghe, có tui. Vậy thôi... Sau này tui cũng không biết thế nào, nhưng lúc này, chỉ cần Mi vui, với tui không có gì bất công. Chỉ cần thế thôi. Tui không muốn nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi đó nơi Mi.


Tôi nói không một chút vấp váp, có lẽ vì bấy nhiêu lần những lời này đã vọng lên từ trái tim tôi.
Chúng tôi ngồi bên nhau, với câu chuyện vui tiếp nối, ra về khi quán đóng cửa.

Dừng chân trước cổng nhà em, tôi đợi làn tóc mượt ấy khuất sau khung cửa. Đường về đêm nay như làm tôi bay bổng hơn bao giờ mà tự thân tôi cũng không hiểu vì sao.

Có niềm hi vọng mỏng manh pha lẫn ngọt ngào thoáng lướt qua phủ lấy tim tôi, và tôi đã nghĩ đến một ngày gần, em và tôi sẽ bên nhau.

Nhưng, đôi lần nhìn vào màn hình di động không tìm thấy sms nào từ em, như em vẫn thường nhắn đến tôi sau khi tạm biệt nhau, tôi dự cảm có một điều gì không ổn...

Nỗi lo lắng đó ập đến nhanh như một cơn lốc và xóa tan tất cả ngọt ngào mong manh vừa lưa lại giây lát nơi tôi khi sms của tôi chỉ nhận được sự im lặng dài lâu.


Tôi ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, âm nhạc đưa tôi từ bến băn khoăn này sang bờ âu lo khác, có điều gì đó đang sai? Cho đến khi cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ kéo tôi về chiếc giường lạnh lẽo và ném tôi vào giấc ngủ chập chờn... Màn hình sáng lên, lướt tay nhanh, tôi tìm thấy sms từ Mi.

Em chưa bao giờ gửi đến tôi sms nào nhiều dòng như đêm ấy. Tôi lướt tay xem mà mỗi chữ trôi qua đều nhấn vào tim tôi một hụt hẫng và đau nhói không sao diễn tả.

Rất nhiều điều tôi không thể nhớ hết: "... Xin lỗi R, nhưng mình không thể gặp lại nhau nữa, những ngày qua rất vui, Mi cảm ơn R..."


Chúng tôi nhắn tin đến gần sáng... Sau bao lần thuyết phục, em mới nói: "... Lúc nãy R đưa Mi về, Giang ngồi đợi trong nhà, thấy hết. Nó không nói gì, bỏ về luôn. Mi cảm thấy có lỗi lắm... Mi nghĩ mình không thể gặp lại R nữa. Suôt mười năm qua, Mi đã luôn giữ R trong tim mình. Bây giờ, điều đó sai rồi. Lẽ ra Mi không nên như vậy..."

Em còn nói nhiều nữa, nhưng cứ sau mỗi tn, tôi lại thấy như cuộc đời lần nữa lại ném vào mặt hồ phẳng lặng của đời tôi hòn sỏi nhỏ, rồi gợn lên bao cơn sóng nối tiếp xô nhau. Cái tĩnh lặng của đêm khiến tôi nghe rõ từng nhịp tim mình đập, hụt hẫng, trống rỗng, gấp gáp... và kêu gào... dằng xé. Khoảnh khắc ấy, bao cánh cửa khóa kín trong lòng tôi mở toang, và lần đầu tiên trong đời mình... tôi biết yêu... người con gái chạm vào sâu thẳm lòng tôi, cũng là khoảng trống mênh mông mà tôi không sao lắp đầy, không sao ẩn giấu. Khoảnh khắc đối diện với điều đó làm tôi dằng xé trong bao suy tư, mà những tin nhắn gửi đến em vẫn phải giữ một chừng mực nào đó... Đây không phải lúc nói lời yêu em, nhưng những tháng ngày sau này không gặp lại nhau nữa sẽ thế nào... Tôi đau, cô đơn, lạnh... Bao cảm xúc u ám xâm chiếm lấy tôi giữa đêm. Và bài nhạc The ShaDow of Past chợt vang lên như vọng vào đêm cả một vòm trời lạc lõng.

Ba giờ sáng:"... Nghĩ đến những gì đã qua với R, và những lời R nói lúc này, đừng làm Mi khóc nữa. Biết là sẽ khó lắm, nhưng Mi không thể gặp lại R bây giờ..."


"Ngủ đi. Mai còn ngày làm việc dài. Mi phải dậy sớm. Thức khuya như vậy sao mai làm nổi... Tui sẽ đợi, bao nhiêu năm rôi, thêm nữa cũng không nhiều hơn hay ít đi. Ngủ ngon."

Màn hình di động không sáng thêm lần nào nữa. Tôi ở lại với bóng đêm vay phủ, điệu nhạc buồn da diết, tha thiết từ bản The ShaDow of Past có lúc cao trào đã nhấn tôi vào cơn đau, và tôi thấy mắt mình cay...


Hạnh phúc đi vay nơi khác đến lúc phải trả.
Tôi ngỡ mình có cả thế giới rực rỡ vào ngày mai, nào ngờ tất cả tan biến chỉ sau một đêm...

Và lòng tôi tự hỏi nếu gã tên Giang kia không xuất hiện vào đêm nay, có thể nhiều thứ đã thay đổi... Tại sao lại là hôm nay, mà không phải vào một ngày khác. Vì sao khi em mở lòng với tôi nhất thì một lần nữa vách ngăn lại tái hiện giữa chúng tôi.

Hay vòng quay vận mệnh bao lần đùa trêu với tôi, hay đây là cái giá tôi phải trả vì đã làm bé phải khóc, vì đã quen gấu mà trái tim lại hướng về Mi...

Bao suy tư cuối cùng làm tôi thức trắng đêm, bản nhạc The ShaDow oF Past replay trăm lần cho đến khi ánh sáng ngày mới xuyên vào phòng tôi...
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:17 pm

Re: [...]: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ.
Sau một thời gian tạm ngừng vì muốn tạm lánh cơn sóng dậy lên trong lòng, tôi tiếp nối những dòng viết để quên.

Tản mạn đôi chút về câu chuyện của mình, khi đặt tiêu đề, tôi có ít nhiều băn khoăn giữa 2 điều sau, tự sự hay truyện? Sau cùng tôi đã chọn dấu ..., mỗi người xem sẽ tự tìm thấy điều họ muốn sau những dòng viết của tôi.

Với riêng tôi, những dòng viết này chỉ là dòng chảy của con suối kí ức. Có lúc êm đềm, có lúc giận dữ gầm thét... dòng chảy có lúc đưa tôi theo nhịp trôi bình yên của kỉ niệm, có khi nhấn chìm tôi dưới cơn sóng dữ của nỗi đau... những khi như thế, tôi cần một khoản lặng khá lâu.

Đôi lời gửi đến những người đồng hành cùng topic của tôi suốt những ngày qua, thứ tôi viết có thể trái ngược hoàn toàn với truyền thống văn học của f17 nói chung. Ko icon, ko hà hài hước, ít đoạn thoại... có thể vì thế cũng kén người xem.

Dẫu sao, tôi vẫn rất vui vì có những người cùng đồng hành thầm lặng như các bạn thông điệp duy nhất tôi muốn truyền đến các bạn, là một chặng đường đã qua của đời tôi.

Khi viết những dòng hồi tưởng này, tôi đang nghe bản nhạc" Time for us"


Chap 20: Ngày buồn nhất.
Đêm đã qua tự lúc nào, bên ngoài căn phòng lạnh lẽo của tôi, tia nắng đầu tiên của ngày mới đang soi rọi khắp nơi, xuyên qua khung cửa sổ lần tìm đôi mắt quầng thâm của tôi vì thiếu ngủ. Tôi trườn dậy, nhìn vào gương và tự cười mình.

Đây là những gì vì gái sao?

Cảm giác choáng váng theo sau mỗi bước chân đầu tiên của tôi.
Tôi đến quán trễ, mở lap soạn lại list nhạc riêng phù hợp với tâm trạng của mình và play.

Chuyện đêm qua giống như một cơn ác mộng nửa đêm mà dư ảnh của nó vẫn ám tôi vào hôm sau. Khoảnh khắc nhận ra... mình sẽ mất em mãi mãi làm bao cánh cổng khóa kín nơi tôi chôn sâu ao ước có em mở toang... Mọi thứ ùa về xâm chiếm lấy tôi, và giữa bộn bề hoài niệm xen lẫn hiện thực, tôi nghe tim mình gào lên: Tôi yêu em.

26 tuổi, lần đầu tiên tôi ngộ được tình yêu cũng là khi tôi hiểu mất mát lớn nhất đời mình đã đến. Khi ta thấy nửa phần còn lại của đời mình ơ hay sao lại thuộc về nơi khác?

Ly cafe sáng của tôi vơi đi nửa phần thì tn của em bật sáng trên màn hình chiếc phone.

Tim tôi đập nhanh như cố níu lấy một hi vọng mong manh nào đó trước khi hiện thực từ những con chữ kia hiện lên.

"Mất ngủ, sáng nay Mi tiêu rồi, bực bội, gây nhau với cả bệnh nhân và bác
sĩ..."

"Quên đi những gì Mi đã nói đêm qua đi. Xem như chưa từng có điều đó. Sẽ lâu lắm Mi mới có thể gặp lại R."

Bao tn liên tiếp đến.

Và dù điều gì đi nữa, vẫn ko thể xóa nhòa được sự thật, Mi, cô gái tôi giữ trong lòng 10 năm qua, không thuộc về tôi.


Tôi uống liền 3 ly cafe sáng hôm ấy. Cô bé của tôi không thôi nhìn tôi với ánh mắt dò xét...
Ngày hôm ấy đã qua với buổi tối đưa bé đi dạo phố, ăn uống và qua đêm. Tôi lắp đầy sự trống rỗng vô nghĩa trong lòng bằng vòng tay ghì xiết, hơi thở gấp gáp của bé, để rồi sau đó khi dục vọng qua đi, tôi lại càng thấy tim mình lạnh lẽo hơn...

Quá nhiều lừa dối nơi tôi, quá nhiều tình cảm tôi nhận được, mà sao lòng tôi cứ hoài trông ngóng người con gái chưa một lần nói yêu tôi.

Tôi ghê sợ chính mình... Không dám phá vỡ những dối trá tôi đã ẩn giấu quá lâu về bé với gấu, mà lòng tôi lại kêu gào dậy sóng vì một người phụ nữ thứ 3.

Đêm thứ 2 sau ngày buồn nhất cũng qua đi với giấc ngủ chập chờn ngắn ngủi cùng hơi thở đều nhịp của bé gối đầu trên tay tôi.

Những ngày sau đó vẫn tiếp nối, như mặt trời không thể ngừng hừng lên phía chân trời sa mạc dù sau đó ánh sáng cùng sức nóng của nó có thể thiêu cháy hơi thở cuối cùng của sinh mệnh chết khát lạc lối nào đó.


Tôi đã đi qua những ngày thiếu vắng hình bóng của Mi như thế.
Đôi khi là bên bé, đôi khi là gấu. Như thể tôi tin, cả 2 sẽ làm phai nhạt, nhỏ bé và lụi tàn đi cái khát khao sai trái vừa cháy lên trong tôi đêm nào.
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:17 pm

Chiều nay tôi nhận được tin không may... Mi ngã xe trên đường đến công sở. Cô ấy phải phẩu thuật ở chân mà tôi không thể nào vào thăm... Khi nhận được tin nhắn báo tin từ cô ấy, tôi như rơi vào vòng xoáy của day dứt...

Đêm về, thao thức, không ngủ được, tôi viết tiếp.


Chap 21: Gió đêm.

Thấm thoắt, năm ấy cũng đi đến những ngày cuối cùng, sự im lặng từ Mi đã kéo dài suốt thời gian qua. Tôi đếm từng ngày trôi đi trong mong chờ vô vọng, mỗi đêm ánh mắt tôi hướng về con phố có em từ khung cửa sổ đơn độc. Bao lần màn hình di động sáng lên khi tôi phân vân giữa số phone em và icon call...
Vầng trăng rực rỡ giữa bầu trời kia như kẻ duy nhất nhìn thấy tôi, lắng nghe tôi sau khung cửa sổ.
Tôi muốn trả lại em, đưa tôi về những ngày tháng thuộc về tương lai riêng rẻ của mỗi người, sao lòng mãi vấn vương.
Bao đêm như thế qua đi, bài hát Talking to the moon bao lần vang vọng trong căn phòng quạnh hiu.

Một chiều đông, cái lạnh tràn về trên phố dưới sắc xám nhàn nhạt của vòm trời, tôi gọi tách cafe sữa, rời mắt khỏi màn hình laptop bước loanh quanh trong khuôn viên quán, tôi ngẫm lại những gì đã đến và đi trong cả năm qua.

Công việc, cảm giác nhàm chán lần nữa trở lại. Câu nói: em ở lại làm là vì có anh. từ nhân viên cấp dưới dần trở nên quen tai, cho thấy những người chủ trên tôi chưa hẳn là người đối xử tốt với nhân viên. Tôi cũng dần mệt mỏi vì phải liên tục động viên, xốc lại tinh thần cho đám lính trẻ... Thật lòng tôi không muốn giữ họ lại lâu hơn với những điều kiện làm việc chưa tốt.
Bạn bè, ngày một ít đi, đến lúc hầy như không còn lại ai. Tôi đã đốt quá nhiều thời gian vào công việc, kiếm tiền, và tìm quên bên âm nhạc cũng như những đêm cafe một mình. Lâu dần, tôi quên mất những người xung quanh, như họ đã quên tôi.
Tiền tài, kiếm nhiều, chi không ngần ngại, nhìn lại vẫn là nợ đi kèm số dư.
Tình cảm. Phiêu lưu ái tình, nhận được là ưu phiền mênh mông... Lắng nghe được tiếng yêu nơi đáy lòng lần đầu, cũng là khi biết đến ngăn cách vô hạn.
Được nhiều, hay mất?
Tôi nhớ Mi.

Cho đến khi cơn gió lạnh làm tôi thoát khỏi dòng suy tưởng, màn hình di động bật sáng. Sms từ Mi trở về sau hơn 30 ngày biệt tin. Tôi ngừng thở một nhịp giữ ngón cái trấn tĩnh trướt khi side un lock.
"Cuối năm, chiều về, chợt muốn gặp R cafe. Nhưng nghĩ lại không được, dịp khác vậy"
"Sao lại không?"
"Sáng mai Mi theo đoàn từ thiện đi sớm... đi Cao Nguyên."
"Uh, vậy về sớm. 7h tôi ghé đón Mi."

Tôi rời nơi làm việc. Chuẩn bị chỉnh chu, và ngồi đợi đến giờ hẹn. Dư âm của đêm buồn nhất vừa lắng dịu trong tôi lại trỗi dậy pha lẫn bao hồi hộp, đợi chờ lần gặp lại bất ngờ không hẹn trước này của em?
Điều gì đã đưa em lần nữa tìm đến tôi sau đêm đó?
Không quan trọng, tôi đón Mi như đã hẹn.
Em khoác thêm chiếc áo trắng, tóc mái búp bê, nhìn em vẫn xinh như ngày nào, vẫn bao lần làm tôi tràn ngập rung cảm.
Tôi đưa em đến quán mới.
Quán vắng khách, nhưng sang trọng và khá riêng tư.
_Có nhớ chiếc áo tặng tôi lần trước không?
_Uhm... vẫn chưa thấy Mi dùng lần nào.
_Biết vì sao không?
_...
_Mi chưa tìm được đồ phối phù hợp... Mi cười. Nhưng Mi thích lắm.
_Đi tìm với R, chịu không?
_Đừng có dụ Mi. Không đi với R nữa đâu.
Em đùa, nhưng đâu đó có phần là thật. Tôi biết.
_Có nhớ Mi đã đổi số điện thoại một lần không?
_Uhm... Lần đó Mi nt nên tôi có số phone mới.
_Lúc đó, Giang thường hỏi R là ai? Mi nói là một người bạn. Một thời gian sau Giang khó chịu vì Mi thường liên lạc với R, nên đã đổi số phone khác cho Mi.
Tôi im lặng 1 lúc, đó là chuyện của gần 3 năm về trước rồi, chuyện còn trước cả khi tôi đến với Gấu, trước cả khi em và tôi gặp lại nhau sau buổi lễ ở ngôi Chùa anh bạn nhà sư. Nếu gọi khi đó, chúng tôi thường liên lạc với nhau thì bây giờ nên gọi là gì?
_Nhưng số phone mới này Mi làm, nên Giang không đổi được nữa. Dù nó cũng muốn lắm. Nó xóa số R mấy lần, nhưng Mi nhớ số, nên cũng không lưu lại.
Tôi có số phone lần đầu vào năm nhất. Khi ấy vẫn mười số, trong gần 7 năm qua tôi chỉ dùng mạng Mobi, nhưng 3 năm trở lại đây tôi dùng sim 11 số, để nhớ được dãy số dài ngoằng đó cũng không dễ. Về việc em gọi người ấy là "nó", thoạt đầu tôi cũng có chút lấn cấn, nghĩ ngợi lung tung. Sau tôi tự trấn an và kéo mình xuống bằng suy nghĩ khá giản dị, một thói quen trong xưng hô không nên dựa vào để tìm hiểu mức cảm tình của con gái.
Rồi câu chuyện bỗng rẽ hướng sang chuyến đi sáng mai của em.
Hằng năm bệnh viện thường tổ chức chuyến đi khám từ thiện, năm nay em đăng kí tham gia chuyến đi khám cho những người nghiện ở trại nơi cao nguyên.
Từ khi biết em, với những ý nghĩ của em tôi không còn xa lạ hay bỡ ngỡ. Em hỏi tôi có cản em không?
_Sao phải cản, đó là điều Mun muốn, một chuyến đi có bao điều thú vị... miễn là...
_Miễn là sao... Em nhìn tôi cả mắt và môi đều mỉm cười.
_Hứa với tôi một việc.
_Uhm... việc gì nè?
_Không uống bia rượu.
_Giống giấy phép lái xe quá à?
_Không đi đâu nơi hoang vắng một mình.
_Hi... 2 điều rồi. Chuyến nào mấy ông bác sĩ cũng tha lên xe mấy thùng bia hết. Chuyện uống thì Mi không hứa chắc đâu. Nhưng R cũng phải hứa với Mi 1 điều.
_Uhm, hứa!
_Không được gọi hay nt cho Mi.
Nếu tôi vẫn là anh chàng của 10 năm trước, có lẽ tôi sẽ shock ngay hay ngỡ ngàng rồi mụ mị trước yêu cầu từ nàng, rồi nàng sẽ xoay tôi vòng vòng trong suy nghĩ tinh vi nhưng rối rắm của nữ giới. Tiếc thay lần này tôi đã giải mã ý muốn của em. Tôi gật đầu ngay.
_Ừ thì không nhắn. Giọng tôi thờ ơ.
Câu chuyện còn tiếp nối sau đó, với hầu hết là bao lời bông đùa, chuyện vui. Mỗi lần gặp lại nhau, tôi chỉ muốn không gian xung quanh em là những ngọt ngào của quá khứ pha lẫn ấm áp của niềm vui hiện tại. Khi nhìn đồng hồ, tôi muốn đưa em về sớm chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.
_Nhớ mang theo áo ấm, vùng cao lạnh lắm nghe. Bao tay nữa nè... khăn choàng nè.
_Mi lớn rùi nghe. Tự chăm sóc mình được mà.
_Với R, Mi mãi là một cô bé cần được quan tâm.

Không gian im lặng hồi lâu, tôi ngắm em ửng hồng đôi má, muốn thu lấy tất cả hình ảnh ấy vào tâm khảm... Cảm nhận được những hình ảnh này sẽ lâu lắm có khi mới lại tìm về làm tôi có chút dao động khi muốn đưa em về.
_Thêm nửa tiếng nửa đi. Mi cũng muốn ở lại một lúc.
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:17 pm

12h... Tôi viết tiếp những dòng để quên.
Bao lâu nữa, tôi mới có thể xóa nhòa được những ngày tháng chất chứa sai lầm, vị kỉ đã qua?

Tôi không biết, có thể câu trả lời sẽ là, không bao giờ.


Chap 22: Cược.

Ly cafe sau cùng cũng cạn, thời gian lần lữa thêm nữa giữa chúng tôi cũng vơi đi như tách cafe. Tôi đưa Mi về khi trời đã khuya.
Nhìn bóng em lần nữa khuất sau khung cửa, tôi tự hỏi lòng mình, ánh mắt bở môi ấy, bao lâu nữa sẽ tìm đến tôi, hay không bao giờ?

Đêm về, tôi ngủ giấc êm đềm. Lòng tôi bao đêm trăn trở chợt nhẹ hẫng đi vào đêm nay.

Ngày mới trôi qua chóng vánh, để rôi đêm về, tôi lại cafe một mình.
Headphone, và phone lướt web, tôi chầm chầm chờ thời gian trôi qua.

Thật dối lòng khi nói tôi không hề nghĩ gì đến chuyến đi xa của Mi. Nơi em đến, những người đi cùng em, tất cả đều xa lạ với tôi. Bao lần tôi chạm vào số em trên màn hình, rồi tắt phut máy đi khi ý nghĩ chạm nút call vẫn quẩn quanh trong tâm tưởng.

Quá nhiều điều tôi muốn hỏi thăm em... sau rốt tất cả vẫn chỉ là giữ im lặng.
Không phải vì lời hứa với em, mà vì một phép thử tôi cần đi qua.

Tôi muốn một lần xác nhận những "giải mã" của mình về em đúng hay đã sai?
Tôi muốn một lần xác nhận những phép tính của mình về em đã đúng hay sai?

Đôi khi, có những điều chỉ đúng trong thoáng chốc, mà sai trái suốt một đời. Khi bạn đã đi qua bao năm tháng của tuổi trẻ nông nổi, tôi tin bạn sẽ hiểu một phần điều tôi nói.

Phép thử của tôi đã đúng vào hôm ấy.

Khi nhìn vào đôi mắt em, nhìn vào môi em cười e ấp cùng những ý tứ ẩn khuất sau lời em nói, tôi đoán được phần nào suy nghĩ của em về tôi. Lẽ thông thường, khi em nói với ai đó chuyến đi xa của em, ai đó sẽ suốt ngày gọi hoặc nhắn tin em trên suốt hành trình, kín đáo tìm hiểu xem có anh chành nào lân la đến gần em ko...Giữa những suy nghĩ rối rắm của nữ giới có một sự thật rất giản đơn, như một nét vẽ dù có khoanh bao nhiêu vòng tròn mê trận, vẫn đều có một điểm khởi đầu.

Điểm khởi đầu trong suy nghĩ của Mi, em tin chắc rằng tôi, rồi sẽ cũng hành động như kiểu "thông thường" từ những người si mê em. Nếu điều đó xảy ra, em sẽ vui vẻ tận hưởng chuyến đi của mình, và yên lòng rằng, ở thì gã đấy cứ suốt ngày trông ngóng, như một gã ngốc. ( Tôi tin các bạn đã một lần tạm xa em gấu trong vài ngày sẽ hiểu được điều tôi nói.)


Và nếu điều đó xảy ra thật, có thể mối quan hệ giữa tôi và Mi vẫn tiếp diễn bình thường như đã 10 năm qua. Em vẫn luôn có một người hướng trái tim đến em là tôi.

Nhưng, đó không phải là điều tôi muốn. Nên chuyện "thường tình" ấy chắc chắn không thể diễn ra.

Đây là lúc cần xoay ngược ván cược.
Điều quan trọng không nằm ở chuyến đi xa là cuộc vui của ai, mà là khoản cách giữa tôi với Mi thật sự kéo dài về địa lí. Mỗi km trên hành trình của em, cũng là mỗi km em rời xa tôi hơn.

Điều quan trọng thứ nữa, hành trình nào cũng làm con người cảm thấy đôi phần đơn độc, hướng trái tim họ hướng đến gần những cảm nhận chân thật hơn. Và khi điều đó xảy ra em sẽ có cùng một ý nghĩ nhất thời như tôi: "Nơi em đến, những người đi cùng em, tất cả đều xa lạ với em."

Nếu tôi giữ im lặng, Mi sẽ có nhiều thời gian đến gần những cảm nhận chân thạt của em về tôi trong suốt chuyến đi.


Một ván cược lớn, mọi thứ sẽ như tôi đã suy ngẫm chăng?
Tôi nhận được câu trả lời đầu tiên từ tn của Mi lúc trưa.
_"Vừa đến nơi. Giờ nhận phòng và đi ăn trưa đây. Mi vẫn khỏe, không được nt trả lời lại đó".

Lần thứ 2, em yêu cầu tôi không được nt, nhưng lại thông báo với tôi rành rõ em đã đến nơi. Tôi tự hỏi rằng Giang, ngưởi yêu em, khi đó có nhận được cùng một nội dung như tôi không?

Nhưng tôi đã biết một điều, phép thử của mình, đến lúc này đang dần đúng.
Chuyến đi xa mang đến em cảm giác đơn độc, và ít nhiều cuộc gặp lại giữa chúng tôi sau tháng dài kể từ đêm 25. 11 đêm qua đã tác động đến những cảm xúc của em. Và giữa khi ấy, em nghĩ có lẽ tôi cũng vậy, và lẽ ra giờ này nên nhắn loạn lên hỏi xem em đã đến đâu trên hành trình. Nhưng sự vắng mặt những sms từ tôi đã khiến mọi thứ trong em thêm xáo động. Và tn tôi nhận được không nên hiểu theo những vòng tròn rối rắm bên trong, mà nên xem với nội dung được giản lược đôi phần: "Vì sao không hỏi thăm Mi?"


Tôi tiếp tục giữ im lặng và chờ đợi. Giữ mình "tĩnh" trong "động" không dễ như tôi đã nghĩ. Lòng tôi vẫn cháy bỏng bao lo âu đến em.

Tôi giết thời gian qua tách cafe, những bản nhạc buồn vang vọng từ chiếc ear phone bé nhỏ, SM3 giữa màn đêm buông xuống.

Rồi điều tôi chờ đợi cuối cùng đã đến. Ván cược đã đi đến hồi kết.

Lần nữa sms từ em lại hiện lên.

_"Mi có uống một chút với mấy chị bạn, không hiểu sao lại muốn nt đến R... Mi về phòng nghỉ đây".


Rồi tn thứ 2
_"Đang làm gì đó, Mi chỉ hỏi vậy thôi, không được trả lời lại đó nghe."

Bất kể người ta nói người say thường hay nói thật lòng mình là thật hay chăng, tôi biết bước thứ 2 cần phải tiếp diễn đúng lúc.

_"Là vì Mi nghĩ đến R. Đã hứa gì nhớ hok? Về tui oánh đòn chắc luôn!"

_"Không hỏi thăm người ta, còn đòi oánh. Thấy Mi con gái nên lo phải không? Mi không dễ bị R ăn hiếp đâu nghe."

_"uhm phải rùi, có phải con gái đâu. Nam tính quá chừng. Chắc hôm nào tui phải kiểm tra thử..."

_"Muốn chít hả? Đòi kiểm tra nữa, Mi cho kiểm tra có dám hok?"

_"Ax... Hok. Sợ bị "anh" Mi đẹp chai uýnh. Thôi, ngủ đi. Nhớ khóa kín cửa phòng đó. Đêm lạnh, giữ ấm. Tui xuống phố ăn khuya một chút rồi về.

_"Uhm..."


Cần phải ngắt cuộc nhắn tin có nguy cơ dài lê thê đúng lúc, nếu không phép thử bước thứ 2 của tôi sẽ đổ vỡ. Cần giữ được cảm giác đơn độc lúc này của Mi, và duy trì những xáo động đang xảy ra trong em suốt đêm nay. Nếu tiếp tục thêm nhiều tn nữa, cảm giác đó trong em sẽ tan biến.


Tôi trải qua một đêm "tĩnh" giữa cơn bão lòng âu lo đêm ấy, dẫu rằng thông tin sẽ có người chị đồng nghiệp ngủ cùng phòng đã phần nào trấn an tôi.

Khi sớm mai đến, phép thử cuối cùng của tôi sẽ đến.
Ván cược đang dần đi đến tàn cuộc.
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitimeSat Jun 10, 2017 9:18 pm

Chap 24: Tập sách mùa Đông.


Ván cược kết thúc. Tôi không biết mình được trọn, hay mất trắng trong lượt cuối. Chỉ biết mọi thứ dẫu có diễn ra theo ý tôi mong muốn, sau cùng em vẫn giữ im lặng với tôi suốt bao ngày dài từ khi trở về thành phố.

Từ hôm ấy, trong lòng tôi cũng dấy lên bao câu hỏi về bao điều còn ẩn dấu phía sau trái tim của Mi. Tình cảm em dành cho tôi, như một cơn say nắng của hiện tại khi đã nhàm chán Giang, hay chăng một tiếp diễn của tàn tro quá khứ, từ ngày còn áo trắng thơ ngây... Nếu điều sau là sự thật, vì điều gì đã ngăn trở em đến với tôi, khi mọi ấn tượng và cảm nhận từ những lần gặp nhau đều cho thấy Mi muốn ở bên tôi?

Câu hỏi sau cùng có lúc đã vô cùng nan giải, tôi đủ khả năng phân tích tìm kiếm vô vàn câu trả lời khả dĩ, từ đó chọn lọc những kết quả cao nhất có thể là chính yếu. Nhưng kết quả nào cũng cho tôi thấy con đường gian nan để đến với trái tim em, mà thời gian luôn là một nguyên số không thể thay đổi trong phép tính nan giải này, thời gian em quen Giang, không dài, không ngắn, vừa đủ 3 năm để dựng nên 1 rào chắn nếu em muốn đến với tôi.

Kết quả từ ván cược làm tôi ấm lòng, nhưng phép toán nan giải theo sau làm tôi đau đớn. Tôi lờ mờ nhận ra một điều ràng buột nào đó mơ hồ nhưng cương mãnh đang xiết chặt lấy Mi, dẫu cho trái tim em có lúc đã hướng về tôi, hoặc là đã luôn thuộc về tôi.

Khi bạn nhận ra sự thật nghiệt ngã đến nhường nào, bạn mới cảm thấy ước mơ xa xôi biết bao.
Dẫu ngày ấy tôi vẫn quẩn quanh bên ngoài thành lũy của sự thật, đứng sau cánh cổng tường thành khóa kín suy diễn, mọi thứ bên trong vẫn đang thầm lặng tiếp nối, để rồi về sau tôi chỉ có thể tiến lên như một người không còn gì để mất, như một ngưởi cầm quân đến tàn cuộc chỉ còn trông mong vào một trận đánh tổng lực sau cùng khi mọi phương tước, mưu cơ đã vô vọng.

Đó là chuyện của sau này.

Những ngày đầu năm ấy vẫn rất đẹp.
Khi ta yêu 1 ai đó, ta thường vẽ nên bao điều cao đẹp trên bức tranh chân dung của người ấy, rồi treo trang trọng trên vách tim ta, thẫn thờ ngồi ngấm bao ngày. Với Mi, tôi cũng vậy, nét vẽ em tinh khôi màu áo trắng của quá khứ, và điểm tô nhan sắc của hiện tại, càng làm bức tranh về em trong căn phòng của tim tôi thêm lộng lẫy, thêm yêu kiều, dẫu rằng tôi vẫn biết, em có thể không hơn gấu, hơn bé của tôi. Nhưng biết làm sao, trái tim say rượu tình ái của ta chếnh choáng bước đi trong cơn say cô độc của nó, gạt bỏ vòng tay nâng đỡ can ngăn từ người bạn thân khối óc, và ngày càng cô độc trong tiệc rượu của chính mình.

Tôi sống trong mộ thời kì đầy mâu thuẫn. Tràn ngập tình yêu, nhục dục, nhưng vô cùng trống trãi và cô đơn. Tràn ngập tiếng cười, niềm vui, nhưng đêm về lại tràn bờ bao nỗi nhớ, u sầu. Quá thừa nhan sắc, nhưng lại khát khao một bờ môi... Tôi tàn phá cả tinh thần và thể lực của mình bằng bao trò trêu đùa trong cuộc chơi tiềm ẩn bao nguy cơ.


Nhưng khối óc logic của tôi, phần trái ngược với kẻ say khướt tình ái trái tim vẫn tiếp tục con đường của riêng hắn. Từ ngày bị bỏ rơi bởi người bạn đồng hàng bấy lâu, khác với kẻ đã chịu nhiều tổn thương và vẫn tiếp tục lao vào giông bão, khối óc logic của tôi cũng đồng thời mạnh mẽ và độc lập hơn bao giờ hết.

Hắn không ngồi yên nhìn thấy tôi lao vào trò chơi mạo hiểm dưới sự dẫn dắt của trái tim say rượu, vẫn điềm tỉnh từng ngày phân tích điều hơn lẽ thiệt, dẫn lối phần khác trong tôi đi theo một ngõ an toàn hơn.

Tôi vẫn giữ vững mối quan hệ với gấu, bí mật mọi liên lạc với bé thứ 2 khỏi em, và thầm lặng tách rời phần rồ dại bị trái tim điều khiển say mê Mi, giữ tôi tỉnh táo trong công việc, duy trì doanh thu của quán. Khối óc logic đã làm việc nhiều hơn tôi nghĩ từ ngày nó trở lên độc lập, và cũng từ hắn, tôi đã sống đồng thới với 2 con người riêng biệt mà tất cả đều có cùng một gương mặt, là tôi.

Hắn vẫn đi ngang qua căn phòng chung với trái tim, thở dài nhìn kẻ say rượu ngày ngày ngồi ngắm bức tranh của quá khứ 10 năm trên tường. Hắn nhớ lại thời điểm cách đó không lâu, hắn đã hăm hở sống cùng bao âu lo tột đỉnh khi tham gia ván cược với anh bạn trái tim để rồi giờ đây, khi tách ra làm 2...

Những ngày đầu năm, tôi duy trì một cuộc sống giả tạo che đật sóng ngầm trong lòng.

Cô gái đi bên tôi thường xuyên nhất, và làm tôi ấm áp nhất trong thời điểm này có lẽ là bé. Tôi thường đưa em đi dạo phố, ăn đêm. Bé mang đến cho tôi cái cuồng nhiệt, mộng mơ của tuổi trẻ mới lớn, ngọt ngào và ướt át từ sự nhõng nhẽo nũng nịu của em, điều mà tôi có lẽ rất hiếm gặp ở gấu, và có lẽ không bao giờ bắt gặp ở Mi.

Cuộc đời càng kì lạ, khi thứ gì đó gần như không bao giờ thuộc về mình, lại càng làm người khác ao ước và cố gắng giữ lấy. Câu này về sau như dành riêng cho tôi, ở hiện tại của lúc này là dành cho bé.

Tôi càng hờ hững với bé bao nhiêu, bé càng ấm áp bên tôi bấy nhiêu... Tất cả tiếp diễn trong mộ thế giới đầy mâu thuẫn, và giả dối.


Thời điểm này, khoản thời gian duy nhất tôi cảm thấy trầm tĩnh và bình yên nhất, chỉ là vài giờ ngồi cùng hội bạn có cùng chung đam mê âm nhjac trên quán Hiend.

Từ đam mê này, tôi đã gặp gỡ vài người bạn khá vui, thân thiện. Một kiểu quan hệ không quá sâu, nhưng vừa đủ để chia sẻ vui buồn. Tôi lui tới Hiend với tần suất ngày một tăng cao, hòa mình vào những buổi off đầy tiếng cười mang đậm chất gió bão của voz, một phần khác của voz ngoài F17.
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Sponsored content





Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ   Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Ngỡ quên, và ngàn ngày nhớ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [ Truyện Voz ] Tớ quên rằng mình đã chia tay!
» [Truyện VOZ] 7 ngày làm gia sư
» [ Truyện Voz ] Ba ngày làm gia sư
» [Truyện Voz ] Hồi kí dòng đời xô đẩy - Hiếu Sky Update hàng ngày

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Yêu Truyện :: Truyện - Thơ - Văn- Music :: Sưu tầm-
Chuyển đến