Diễn Đàn Yêu Truyện
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Yêu Truyện

Kết nối cộng đồng yêu truyện Việt Nam
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Đơn Giản... Đây là cuộc đời tôi!

Go down 
Tác giảThông điệp
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Đơn Giản... Đây là cuộc đời tôi! Empty
Bài gửiTiêu đề: Đơn Giản... Đây là cuộc đời tôi!   Đơn Giản... Đây là cuộc đời tôi! I_icon_minitimeWed Apr 08, 2015 12:12 pm

Tôi... Một thằng bất hạnh đối với những người hạnh phúc khác...


--- Tôi tên Kiều, tôi sinh năm 1998, còn khá trẻ để tự viết về cuộc sống sinh hoạt của mình.
Sinh ra trong gia đình cũng có của ăn của để, nhà mặt phố 3 tầng làm hiệu ảnh cưới. Sống cùng với bà nội, bố mẹ và con chị cùng cha khác mẹ. Bố mẹ tôi lấy nhau khi chị tôi 5 tuổi. Chị tôi tên Linh, cái tên cùng cả họ lẫn tên với Vàng Anh...

Bà tôi làm ở huyện, cũng có của ăn của để vài năm đi làm mua được mảnh đất mặt đường, lúc đấy tiền có giá lắm mà chẳng nhớ bà tôi mua bao nhiêu mảnh đấy. Làm lên căn nhà cấp 4, bố tôi làm Thủy Lợi là nghề chính còn nghề phụ là chụp ảnh, dần đần làm có tiếng và xây dựng nhà cửa khang trang cho đến ngày hôm nay.

Ngày đầu tiên tôi sinh, bà tôi nói ''Chắc lại là con gái rồi'' vì đầu tôi ra trước, cuối cùng ra thằng con trai nên vui lắm. Tôi tròn một tháng, gia đình sảy ra xích mích, mẹ tôi uất quá mà mang theo tôi đi, lên quê thì không được nên đạp xe lóc cóc 6 km đến nhà cô bạn ở nhờ gần trường mẹ tôi dạy.

Lên 3 tuổi là lúc tôi nhận biết được nhiều thứ nhất, tôi đi học mẫu giáo và hầu như ngày nào đến cổng trường là lại oa oa cái mồm, đi học mà cứ như vào trại cải tạo không bằng. Mẹ tôi sáng đi dạy chiều về học trang điểm trên ST để phụ bố tôi cửa hàng.
Ở với nhau, không tránh khỏi cãi vã, những lần bố tôi đánh mẹ tôi mà cứ tôi cư ngơ ngơ đứng nhìn cứ tưởng 2 người đánh nhau đùa như ở mầm non, đạp bàn đập chén xong rồi lại thui thui về một góc ngồi ôm tôi khóc.
5 tuổi, cái thời kì bựa dâm nhất, không còn sợ mẫu giáo nữa mà thích thú là đằng khác. Tôi quen 2 thằng bạn, tên Quang Linh và Thái San, 3 thằng thân nhau lắm, cứ có trò ôm gái và trêu gái nào là kiểu gì cũng có 3 thằng với nhau. Những trò nghịch ngu cũng vậy, nhét đầu nhau qua thanh cửa sổ, lấy trộm bỉm của các bạn nữa hay là vứt dép mấy đứa cùng lớp vào nhà vệ sinh. Nhưng nhớ nhất là lần thằng Linh khoe:
- Đang ngủ con Thúy nó lại chỗ tao nằm xong nó ôm hôn tao mày ạ. - Khoái lắm.
2 thằng ngồi cười nghe nó kể tiếp và bắt nó diễn tả, thế là hứng quá, cứ hôm nào ngủ trưa là lại len len vào nằm cạnh mấy đứa con gái, ôm quanh người bọn nó rồi thơm má các kiểu. Lúc đấy mà biết móc cua bóp vếu thì là làm luôn đấy, và có một định lý là gái mẫu giáo rất là dâm.

Lớp 1, tôi học lớp a3 và lúc đấy cân nặng của tôi chỉ có 18kg, còi nhom nhem mà lại đen nên cả thời kỳ cấp 1 tôi bị bọn cùng lớp gọi là ''da đen, châu phi, trâu chó....''. Tổng kết lớp 1 tôi được học sinh giỏi , con chị tôi lớp 1 thì được tiên tiến nên toàn bị tôi trêu. Bố tôi kể hết những tật xấu của chị tôi cho tôi nghe, cả những lần ỉa đùn thối khoắm lúc đang ngủ... Ụ má. Bắt đầu chơi với mấy anh hàng xóm, bắn bỉ hay đập ảnh và chơi cù quay, toàn đi xin cù quay của anh Bảo (Hay còn là Bảo bối đối diện nhà tôi). rồi về vẽ với tô đầy lên cái cù quay cho nó đặc sắc.
Tuổi thơ tôi tươi đẹp hơn khi có những người bạn cùng lớp cả 4 năm cấp 1 (Lớp 1 không học cùng), thằng Vũ là thằng học giỏi nhất, nhà nó bán tạp hóa và tôi cũng quý nó nhất, chơi nú tìm hay tụ tập xem hoạt hình cũng đều ở nhà nó. Thằng Tuấn Cầu, thằng Hiếu bi, thằng Sơn Laze là những thằng tôi chơi thân nhất. Cùng xóm khá gần nên tụ tập chơi với nhau rất thân. Tôi hay lên nhà thằng Vũ chơi vì nhà nó giàu, bố nó làm ở HN nên mỗi lần về nó lại có đồ chơi, tôi lên để chơi ké vì cả thời cấp 1 tôi chưa được nổi con siêu nhân nào...
- Mày suốt ngày chơi của tao thế, hỏng rồi đây này - Vũ nói.
- ...
Tự ái, tôi đi về và xin bố mua cho, tất nhiên là không rồi, vừa không được lại còn bị chửi thê thảm, lại lôi học hành ra nói trong khi chẳng ai hiểu tôi cả. Đi siêu thị chỉ rình ra quầy bán đồ chơi, tôi bảo mẹ mua cho mẹ tôi đồng ý để vào rỏ, nhưng khi ra tính tiền thì bố tôi lại bỏ ra. Ngồi trên xe tôi khóc suốt rồi hứa lên hứa xuống mua cho nhưng cuối cùng vẫn chẳng có cái gì cả.

Đi học, tôi ngồi bàn đầu cùng Đan Linh, hót gơ ở lớp vừa học giỏi vừa xinh, tôi ngồi cùng nó 3 năm và cũng có tí gọi là kết kết. Nhưng để không lộ cái tình cảm đấy ra ngoài nên tôi chọn cái cách là đi trêu gái cả lớp. Đứa nào tôi cũng trêu giựt tóc với véo má đến khi ăn chửi lại ngồi hả hê cười một chỗ. Gái đã vậy nhưng con trai cũng không khác. Lớp 4 cô Thủy chủ nhiệm, mới nổi lên cái kiểu tụt quần nhau nên tôi chọn thằng Đức B là đối tượng, ra tụt quần nó đến tận chân, chim thì bằng ngón tay út nhìn gớm vcc. Đến tiết cô giáo nó lên thưa cô, bị ăn chửi rồi đuổi ra khỏi lớp viết bản kiểm điểm... Cả tiết đấy không biết viết như thế nào cứ đứng không một chỗ cho đến ra chơi và cô phải đứng đọc cho tôi viết :v.
Chồng cô làm cùng cơ quan với bố tôi, thế là tối được mời phụ huynh đến, tôi ở nhà lo lo không biết về có bị ăn vụt không. Bố mẹ tôi về bị vụt 2 phát vào đít và bảo: ''Ngày mai ra nhà cô giáo học, cô kèm cho''.
Ác mộng, cực kỳ ghét đi học thêm luôn, tôi ham chơi đã đành nhưng giờ đi học do cô chủ nhiệm kèm thì chẳng khác nào bắt tôi chết. Dần dần cũng quen, nhiều đứa biết tôi học ở nhà cô nên xin vào học, thế là cũng đến chục đứa cả trai lẫn gái. Nhà bác Đan Linh lại gần đấy, chỉ mong ra chơi ra nhòm nhòm xem có nó ở đấy không để sang véo má nó nhưng không được.
Lớp 4 cũng là lần đầu tiên mẹ tôi bỏ nhà, tôi không biết xích mích như thế nào nhưng về quê ngoại thì không được vì ông cũng đuổi đi. Mẹ tôi nhờ người quen xin vào ở trong doanh trai quân đội ở nhờ, cũng chỉ cách có 300m thôi nên tôi ngày nào cũng lên với mẹ. Đối diện cái doanh trại là sân bóng, chiều chiều là ra đấy xem đá bóng xem thích lắm. muộn hơn tí nữa thì chị tôi ra gọi về ăn cơm. Chị và mẹ tôi cũng không nói chuyện nữa, không hợp nhau và ai cũng có cái ý nghĩa riêng, không ai chịu nhường ai và cuối cùng là nhiều lần chửi nhau không thương tiếc. Mẹ tôi ở đấy 1 tháng rồi lại về nhà, mọi chuyện lại trở lại bình thường khi tôi lên lớp 5 có chú ở bên Séc về, chú đi từ năm 91 đến năm 2008 mới về lần đầu tiên. Chú tên là Tuấn Anh nhưng gọi là Tôn, lấy vợ bên đấy và sinh 2 đứa con 1 trai một gái. Đều lớn hơn tuổi tôi, anh đầu tiên là con trai tên Tony (Bằng tuổi chị tôi 1992), chị thứ 2 tên Jessica (1996). Khó gần về giao tiếp, chỉ ú a ú ớ chỉ chỏ làm theo cái gì thì làm thôi chứ có hiểu gì đâu. Lúc đầu tôi không biết là anh em như thế nào, sau bố tôi kể mới biết. Chú Tôn kém bố tôi 2 tuổi, nhưng học cùng cấp 3, lúc đầu đánh nhau chửi nhau sau thế nào lại thân nhau và kết nghĩa luôn, nhà chú Tôn hoàn cảnh cũng giống như nhà tôi. Mẹ chú cũng một mình nuôi con giống bà tôi vậy, bố cũng hi sinh ngoài chiến trường, cả 2 đều chưa được nhìn mặt bố dù chỉ một lần. Bà tôi chuẩn bị sinh bố tôi thì nghe tin ông tôi mất ngoài chiến trường, cuộc sống hạnh phúc vợ chồng chỉ vỏn vẹn 2 năm...
Năm đấy cả 2 gia đình đều đi biển, tiếc là vợ chú không đi được vì mắc bệnh và không hợp không khí ở VN. Nhưng bù lại có chú Lâm (Chú bán quần áo ở HN, shop owen cạnh quán cafe Sắc Mắc ở gần trường Xây dựng, quên mất tên đường rồi)
Ngày đầu tiên ở biển, dừng chân ở nhà nhân viên của chú tên là Sâm (Giờ chú làm ở đài truyện hình) nhà chú Sâm có em gái và mẹ ở nhà thôi. Chào hỏi làm quen rồi tối mọi người rủ nhau đi chơi, người lớn đi uống cafe còn 4 anh em đi đạp xe dọc cả cái đường lớn, đạp chán chê thì lại ra bãi cát ngắm biển đêm.

3 ngày chơi ngoài biển là những ngày trôi nhanh nhất, như muốn thời gian trôi chậm lại để tôi có thể hưởng thụ cái hè đầy ý nghĩa này. Nhưng về thì vẫn phải về, tôi phải ôn thi để lên cấp 2. 3 năm học sinh giỏi và 2 năm học sinh khá là kết quả của học kỳ một. Lên cấp 2 tôi vào a4, cũng là lớp chọn nhưng đám bạn thì chỉ còn tôi và thằng Hiếu, thằng Tuấn trong lớp và vài đứa sót lại hồi cấp 1. Nhưng đa phần là chúng nó vào a1 hết và cả Đan Linh cũng vậy... Huhu.
Cấp 1 tôi không phải là thằng học dốt, kết quả là thuộc top 15 ở lớp chiếm 36 đứa học sinh rồi. Nhưng lên kỳ 2 khi cô chủ nhiệm (Cô xuân, sẽ nói thêm ở những chap sau) chữa bệnh ung thư Vú và phải nghỉ dạy nhường lớp lại cho cô Trinh (Cả 2 cô đều gần nhà tôi) lên quản lớp. Kỳ 2 tôi nghỉ học hầu như mọi buổi học thêm của cô dạy Toán mới và đi chơi với đám trong lớp. Đến lớp 7 thì tôi mất gốc dần dần, và sụt giảm đến mức không phanh.
Năm lớp 8 tôi bị chuyển sang do điểm khảo sát quá thấp, bị chuyển sang a6 là khoảng thời gian tôi chẳng thiết gì học nữa. Bỏ học nhiều hơn và chơi game, đi kèm những lần bị bắt tại trận ở quán net. Nhớ duy nhất hôm buổi tối chơi game với mấy anh hàng xóm, mồm tôi thì to vố đối khi bắn cf hét ầm cá quán lên.
- Đm thằng Kiên Long bắn ngu vcl, bắn thế à đcmm.
Bố tối cũng vừa tầm đi đến, vố vãi nhẹ nhẹ nhưng tôi không biết và đẩy thẳng ra kèm theo câu chửi ''ĐCM vỗ vỗ cái lồ....'' Chưa nói hết tôi quay lại và ăn ngay cái tát vào mặt. Tối đấy bị quỳ ở ngoài ban công đến 10h, học cái kiểu của ông già thằng Thành Sinh (nhà thằng này bán hoa gần nhà tôi, nó thích con nào hồi cấp một tên Sinh nên có cái biệt danh đấy từ bé luôn). Nổi tiếng lừng lẫy một thời với những lần Võ Lâm Truyền Kỳ PK Thần thánh của ông già nó, cho nó vào bao tải treo lên rồi lấy roi quật...
Chị tôi năm đấy cũng thi nhưng tạch học cao đăng Thủy lợi, năm sau thi lại và thanh công lên đại học. Trước thi thì cứ nằng nặc thì Quan Trị Kinh Doanh cái con mẹ gì xong vẫn phải nghe lời bố tôi.

LỚp 8 là thời điểm tôi có nhiều kỷ niệm nhất, tôi có những người bạn ảo, tôi tham gia HỘi Chế Mon trên Zing me, tham gia nhóm Tre Community của VNG để quản lý những page có tiếng trên Zing và cả Facebook. Những lần họp Tre trên Zing Chat, và những lần bận rộn cho event got talen của hội chế mon lập ra. Những lần bỏ 6 - 7 tiếng ngồi máy tính để làm một clip mon cho bằng bạn bằng bè.
Và cũng là lớp 8, tôi đã có mối tình đầu hết sức trẻ trâu của mình...
Nó tên Phương, học cùng trường cùng khóa nhưng là a1, nó thích thằng Kiên Long (hay còn gọi là Long Keng, 1997, gần nhà, học lớp 1 ở đây còn lớp 2 cho hết cấp 1 là học trên Hòa Bình).
Lần đấy chat trên yahoo, mãi sau mới biết bố nó là hiệu trưởng trường mẹ tôi. Có gặp nó lần đi Đầm Đa cùng trường mẹ tôi từ hồi lớp 4 mà nó vẫn nhớ. Nói chuyện tầm 1 tuần thì lai dai đại khái là nó nói:
- Thì có ai yêu tớ đâu...
- Ờ thế tớ yêu cậu nhé, làm người yêu tớ nhé.
Thế là yêu nhau, ngày 15/11...
Yêu nhau kiểu ảo tưởng trên mạng, kèm theo những bức thư nhờ con bạn gửi hộ. Viết thì sến sẩm Vợ Vợ Chồng Chồng chứ đã bao giờ có can đảm để đứng trước mặt nhau nói chuyện đếu đâu...
17/4, chúng tôi nói lời chia tay :khocthet:. Tối đấy tôi fang ngay con 17 nhưng mà tạch thế là mất toi 1 điểm.
Tôi bắt đầu bị dụ dỗ vào bia rượu, cạnh nhà là Chú Giáp (Giáp Đen,Giáp Cốp, Giáp Hà). Sang chơi thỉnh thoảng lôi bia rượu ra là lại ngồi uống, anh em huyện hay ngồi đến nhà chú chơi, tính chú hài hài nên mọi người quý :v. Dần dần uống cũng lên, sau bụng phệ lúc nào không biết luôn...
Gần nhà có quán máy tính, chủ là anh Minh Computer và anh Huy Kim bán đồ gỗ, đều 9x hết nên hay sang chơi. Thằng Kiên long cũng ở bên đấy nó hay ngồi máy tính, vào zing mà k đăng suất nên 2 ông đọc hết tin nhắn. Tôi mới biết là con Phương nó nhắn tin, nói là em yêu anh blah blah và ngỏ ý yêu. Vốn lài thế là từ đấy mất niềm tin vào con gái luôn...
Cuối năm lớp 8 lớp tôi nổi dậy cái kiểu lô đề, ngày nào cũng làm 1 -2 điểm vì đếch có tiền, ngồi trong lớp đập ruồi thế đ nào thấy con Huyền nó bảo con DUng Lạnh đánh con 89 rồi nó truyền lại cho tôi. Thế là làm được 350k đi mua luôn con 1202 về dùng. Lúc đấy có điện thoại là hơi bị oai rồi, tôi ngủ với bố mẹ từ hôm đấy chuyển xuống gác xép ngủ để thuận cho việc nhắn tin với gái. Nhưng tuổi đời của cái điện thoại dừng lại khi Đức Cơ (1994, học cùng ''Đạt Dái, Đạt Dáy, Đạt Kiện''. Đen mỗi thằng này là yêu phải đứa chết rõ sớm). Lần đấy ngu ngu, cho thằng Kiên Long mượn máy xong nó mượn Đức Cơ 30k rồi đưa máy tôi cho nó. Thế là mất máy luôn...

Hè năm lớp 9, ra trường là ôn thi đủ kiểu nhưng rồi bị mẹ tôi ném tọt xuống nhà cô Luyến (Cùng trường mẹ tôi dạy Toán). Tôi ngu nên cô dạy cho 3 bài đầu tiên chắc điểm đủ vào cấp 3, mẹ tôi kèm Văn cho nhưng tôi thi vào VC, chứ không phải PT. Để chắc ăn nên tôi thi ở trường cách nhà 7 km ở quê nội thay vì 2km gần nhà. Tôi thi được 30,5 trong khi trường tôi thi lấy 29 còn trường gần nhà lấy 33. May quá thế là vào được cấp 3. Lúc đầu tôi hớn hở vì mẹ tôi nói sẽ mua cho tôi xe đạp điện, đến lúc gần nhập học rồi thì tôi bị dính cái ruột thừa. ĐI khám tưởng rằng bị dạ dày, âm ỉ cả tuần chứ không phải 1-2 ngày. Bác sĩ bảo lạ lâu thế nó bục ra rồi mà nội soi cũng không thấy. Trước lúc nhập viện sáng vẫn ra net chơi 3Q bình thường tối vào viện luôn.
Bác sĩ nói đằng nào cũng phải mổ, vì nó là thừa cắt trước cắt sau nó cũng thế. Nên 5h tôi vào phòng mổ, lúc vào có chị y tá ngon và xinh vãi. Lại còn tự chị ý tụt quần mình xuống chứ, chả biết lúc đấy lên hay xuống nhưng chắc là xuống thôi, run vãi tè. Ông bác sĩ được đà bảo.
- Lớp mấy rồi, có người yêu chưa?
- Cháu chưa, cháu...mới... lớp... 10...
- Thế mà lắm lông thế này à?
Mấy người trong đấy cứ cười, ngại vãi, chị ra nhỏ nhẹ bảo mình nằm lật một bên để tiêm thuốc tê vào tủy. Tiêm xong giật giật mấy phát đơ cả người xong chả có cảm giác gì cả. Tiêm cả thuốc mê nữa nên lê mê chả biết gì cho đến khi mổ xong. Không đau đớn gì cả chỉ thấy hơi mệt.
Tôi mổ 1 tiếng, muộn 30' so với những ca khác, đúng là tôi đau ruột thừa nhưng ruột thừa nằm sau thận hay gan gì đấy nên lấp siêu âm không thấy được.
Cả quê lên thăm mua bao nhiêu là quà, cả chị và người yêu chị tôi nữa. Tôi nằm mất 6 ngày trong bệnh viện mới được ra, về nhà cái up luôn stt ''Đã ra khỏi trại''. Nhớ fb dã man luôn...




P/s: Lần đầu tiên lập thớt, những mốc thời gian mình không nhớ nhưng do mẹ kể lại nên biết thế. Chap đầu tiến độ hơi nhanh nhưng vì là tóm tắt cho mọi người biết mình lên cấp 3 như thế nào thôi. Lên cấp 3 là cả một vấn đề khác.


TKS IU ĐÃ ĐÓN ĐỌC
Chap 2:.... Update....
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
Nhok Bii
♥ Administor ♥
ღ Kỹ Thuật Viên ღ

Nhok Bii


Tổng số bài gửi : 352
Join date : 07/03/2015
Age : 27

Đơn Giản... Đây là cuộc đời tôi! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đơn Giản... Đây là cuộc đời tôi!   Đơn Giản... Đây là cuộc đời tôi! I_icon_minitimeThu Apr 09, 2015 8:27 pm

Chap 2
Nghỉ ở nhà và cày 3Q 10 ngày, hôm đầu tiên đến lớp bị chậm mất 1 tuần và chỉ ngồi im thin thít vì chẳng quen ai. Lớp thì toàn cá sấu chỉ có vài ba đứa có vẻ nổi trội hơn nhưng chẳng dám nhòm tới. Mổ ruột thừa là tôi tăng cân một cách khủng khiếp, bụng phệ mà tđn mông tôi to vcc luôn.
Lớp 10 học ở VC là khoảng thời gian bê bết nhất :v, cạnh trường là quán net của chú tôi, 4 thằng bạn cùng lớp quen nhau từ hồi cấp 2 lên chán lại nhảy tường ra ngoài quán không thì đi về luôn. Tuần không nghỉ 1 - 2 tiết thì cũng phải 1 - 2 buổi, lúc đầu tưởng cô giáo gọi về nhà cho bố mẹ tôi cơ ai dè trong lớp có chim lợn. Cứ nghỉ 1 tiết là kiểu gì bố mẹ tôi cũng biết...
Học dần dần cũng quen lớp, đám con trai rủ đi chơi với nhau, hôm đầu tiên tôi bước ra hành lang cạnh phòng đoàn là lần đâu tiên tôi gặp lại thằng Quang Linh sau 5 năm không gặp. Nó không nhận ra tôi vì tôi khác hồi bé khá nhiều, tôi cũng không biết có phải nó không nhưng cái mặt nó vẫn trẻ con như trước. Nó thì vừa béo vừa lùn mới hài chứ =))).
Bố thằng Thái San dạy toán ở trường VC, không dạy lớp tôi nhưng vẫn ngờ ngờ ra là bố nó, trùng hợp thật.
Học mà chỉ nhớ mỗi tên của 3 người dạy, cô Duyên chủ nhiệm dạy Sử, ông Hòa Thân dạy thể dục và Ông Trung Quảng dạy Quốc Phòng. Vài buổi đầu học thể dục thì không thấy tập trung xếp hàng khởi động múa chân múa tay gì cả. Đứa nào cũng sướng ngồi ở sân bóng chơi cho chán và những ngày hôm sau cũng thế, cái chuỗi sung sướng của tôi dừng lại khi ông Hòa Thân đi ra quát, lúc đấy còn 5' nữa là vào lớp rồi, tôi với mấy thằng chạy vào lớp thay dép đi cho nó đỡ khó chịu. Mà sau kéo theo mấy chục mạng ở sau lưng.
- Mấy anh chị giỏi thật, tôi cho nghỉ chưa mà nghỉ.
Cả lớp chạy ra nhốn nháo xếp hàng.
- Chạy quanh sân đến hết giờ ra chơi thì vào.
Muốn khóc vc, thầy giáo đày đọa học sinh, mấy ông dạy thể dục hay đánh bài với mấy thằng bảo vệ, thắng thì cho chơi tẹt tèn ten, thua thì cứ đứng lên ngồi xuống hoặc chạy quanh sân thôi.
Còn giờ quốc phòng, ông này thì ác phải gọi bằng cụ, ít bao giờ được chơi tiết của ông này lắm, không có giày trong giờ của ông ý thì xác định là cứ có tên trong sổ đầu bài hoặc chạy quanh sân bao giờ ông cho nghỉ thì nghỉ. Ông này thì không đánh bài như mấy ông thể dục kia, nhưng ngứa nghề là cũng hành học sinh ngồi ngồi giữa sân bóng nắng trang trang ra.
Còn về đánh nhau ở trường này thì cũng nhiều, thằng Phong Phúc lớp tôi hổ báo lên đánh thằng a9 thế là nó thủ dao sẵn xiên cho 2 phát vào đùi. KHâu hơn 20 mũi cả trong cả ngoài mất mấy tuần mới đi học được. Ngồi đếm bao nhiêu vụ đánh nhau thì chắc cũng như kiểu đi đếm tóc.
Một kỷ niệm đáng nhớ, hôm đó chẳng nhớ ngày bao nhiêu nữa, nhưng là giữa kỳ I, hôm đấy tôi đi học bình thường về nhà tối ăn cơm xong thì con ở lớp gọi bảo là tôi hôm nay nghỉ học trong khi hôm qua tôi mới nghỉ. Thế là bị chửi, ăn mấy phát tát vào mặt, uất quá tôi chửi lại, vì mình éo có tội mà. Cãi nhau ầm cả lên xong bố tôi tức, lấy cả cái chổi vụt vào đầu tôi, cũng hăng cà nên tôi sấn lại nện mất phát vào đầu bố tôi. Mẹ tôi chạy vào can sau tôi đi ra khỏi nhà, chạy sang nhà chú Giáp kể rồi khóc như thằng dở :v.

Vài tuần sau, Đức Cơ đi học trung cấp cảnh sát ở Xuân Mai nó về, nghe đâu tán con nào trên trường Việt Hung ở Thạch Thất, tối đấy đang ngồi chơi game nó gọi:
- Lên ngã tư bảo thằng *** nó đưa xe cho sau mày đi ra gạch để vào nhà con mái phát.
Ờ ờ mấy phát rồi đi bộ lên ngã tư, được nửa đường nó gọi bảo thằng *** nó đi chơi rồi. Tôi vào xin mẹ mượn cái xe bảo đi chơi tí rồi phóng thẳng ra gạch. Lúc đấy đường chưa làm còn nhiều ổ gà, đèn xe lại tối tông phát nảy lên nảy xuống cách mặt đất phải 30cm... Tôi hú hồn định thần vì thoát chết. Đến cổng công an huyện thấy 2 thằng đứng ở gốc cây rồi. Thằng ĐỨc nó lớn nên đưa cho nó cầm lái. Đèn xe tối nhắc nó đi chậm thôi với nhìn đường, thế đéo nào gần đến nơi rồi thì phi vào chỗ đường đang làm. Bên đường đẹp thì không đi nó tông luôn cái chỗ đường đang thi công, sâu phải nửa mét so với mặt đường. Thấy nảy nảy rồi bảo nó dừng lại đi mà nó vẹo luôn sang bên trái thế là cả 3 thằng xòe luôn ở cái đường đất.
- Vl bảo dừng đéo dừng - Tôi nói.
- Đm tao bẩn hết quần áo rồi này - Thằng Đức dựng xe rồi phủi quần áo.
CÒn thằng Kiên Long nó không kêu gì, tôi ngồi giữa nên bị cả tay cả chân, xem xe thì gãy con bà nó yếm bên trái. Kiểu này về chắc chắn là vị ăn chửi rồi.
- Gãy yếm rồi có sao rồi?
- Ăn đấm chứ thế nào.
Đi mò mò vào cái làng nào dối diện trường VH đấy, tôi với thằng Kiên Long ngồi trong quán net đánh 3q còn nó thì ngồi trong nhà gái. Chơi xong một trận ngoài 9 rưỡi rồi, bảo nó đi về nó cứ chùn chùn xong tôi với Kiên Long phóng về trước. May chỉ là đường thẳng chứ vòng vèo chả biết đi đường nào. Điện thoại thì cứ rung trong túi, mở ra cũng gần 100 cuộc gọi nhỡ của mẹ tôi rồi. 10 rưỡi về đến nhà, đi thẳng lên nhà thú tội và cũng bị ăn đập tiếp, tay chân trầy xước cũng bị vút thêm cho mấy cái.
Từ đấy cũng chẳng còn được đi xe nữa.

Hết kì I với cái hạnh kiểm trung bình học lực yếu =)), bố mẹ tôi lo sốt vó vì không biết có chuyển được trường không nhưng sau cũng mất 4tr để tôi chuyển trường.
Tôi chuyển vào học a9 trường PT, ngày đầu tiên cũng là ngày bỡ ngỡ như hôm đầu tiên vào học ở VC, tôi được xếp ngồi ở bàn đầu cùng với đứa tên Quỳnh. Nó học giỏi, nhưng nát vcc, cứ ra chơi là thằng Kiên(ny nó học cùng lớp) lên chỗ tôi ''Ê cho mình mượn ghế ngồi tí'' rồi 2 đứa nó ôm hôn nhau ngay ở bàn đầu. Tôi thì ra đứng ở ngoài cửa lớp, học tầng 3 mà lớp tôi là ở cuối dãy nên chẳng ai đi qua.
Ngày thứ 2 học lớp mới, chẳng dám quan sát ai mà chỉ ngồi im như tượng, ai nói thì tiếp chuyện chứ không có dám mở mồm. Đến cuối giờ làm bài tập, cô giáo gọi nhỏ lên, nhỏ tên Vân, cao 1m65 để tóc dài đến mông :v. Xinh không phải nhất lớp nhưng cũng gọi là số 2
Nhỏ ngồi bàn thứ 3, tôi lên kế hoạch nhờ mẹ tôi xin xuống bàn nhỏ ngồi cùng với lí do ngồi trên bàn đầu khó chịu.
Đến tiết sinh hoạt tôi được chuyển xuống bàn dưới, đây cũng là lần đầu tiên tôi dám chủ động xin số gái. Cảm giác phiêu vch, tối về tôi nhắn tin làm luôn. Nói chuyện hồi lâu cũng quen quen, nhỏ dễ gần nhưng có chút gì đó hơi chảnh chảnh. Nhắn tin nói chuyện được 3 ngày tôi chủ động đến nhà nhỏ, tất nhiên là hỏi trước rồi. Nhà nhỏ cách nhà tôi hơn 10km, xa vật vã, nhà nhỏ gần cầu Đồng Mô, nhỏ vẫy gọi rồi đưa tôi đến nhà bạn nhỏ. Bạn nhỏ tên Hậu, học khác lớp nhưng không để lại ấn tượng gì nhiều lắm, nhưng đi chơi có thêm người thứ 3 như thế này thì hơi nản và chẳng có chút gì lãng man cả. Tôi không bằng lòng nên chỉ đi theo cho đến ngoài 10h thì đi xe về.
Mất gần 3 tuần để tôi tán đổ nhỏ:v, lúc đầu yêu cũng kiểu ảo ảo nhắn tin thôi nhưng sau tôi mạnh dạn hơn sang bàn nhỏ ngồi cạnh (Lúc đấy bị chuyển chỗ rồi vì sắp kiểm tra nên chủ nhiệm đổi cho tôi ngồi với cái bọn học giỏi). Chỉ cho cầm tay chứ không cho ôm, nhỏ xinh nên tôi cứ quay sang nhìn cả buổi học, yêu nhỏ cũng có cái hại, hại to lớn nhất là tôi không dám bỏ học nữa không nhỏ giận
Từ lúc yêu nhau, tuần nào cũng mất 50k mượn xe con Linh Kế (Gần nhà) để đi lên nhà nhỏ. Lần đấy không biết do dại gái hay do tôi yêu nhỏ quá mà tuần nào cũng phải lên ít nhất 1 lần. Còn nhỏ thì chưa lên nhà tôi một lần nào.... Tỉ lệ nghịch cmnr.
18/5, tôi tổ chức sinh nhật trước vì thằng Đức Cơ 20/5 nó phải đi rồi, chỉ có anh em trong xóm thôi. Tổng cộng có 8 người, tôi mặc quần áo ngon nghẻ để đi đón gấu. Sang nhà Bảo Bối mượn xe từ 7h mà vừa đi vừa nhắn tin cho nhỏ. Cứ nằng nặc bảo không đi nhưng đến nửa đường rồi chả nhẽ vòng về, tối đấy chỗ nhà nhỏ mất điện, đi tối mà xa nên hơi ghê ghê. Tôi đứng ở ngoài ngõ gọi nhỏ ra, đợi một lúc thì trong bóng tối nhỏ đi ra với bộ đồ ngủ ở nhà màu hồng.
- Mặc thế này đi à?
- Không đi đâu.
- Thế nào không đi.
- Muộn rồi, đi mẹ đánh chết.
- Thế mấy lần đi lên tận Cầu Vĩnh Thịnh 11 giờ mới về mẹ có đánh không?
-... - Im re
- Nhanh lên muộn rồi chúng nó đang đợi.
- Bảo không đi rồi mà.
- Không đi đúng không?
- Ừ.
Tôi quay xe đi thẳng về luôn, đi đến chợ thì bắt đầu mưa, điện thoại rung trong túi chắc chả ai ngoài nhỏ gọi. Tôi cầm điện thoại rút ra xem nhưng không nghe, vài cuộc gọi tôi không nhấc nữa thì có tin nhắn.
- T xl, mai t đến nhà c nhé, giờ t không đi được.
Đang tính đến cái giải pháp đường ai nấy đi nhưng đọc cái tin này cũng đỡ đỡ uất. Chả biết tôi khóc từ lúc nào, đm lần đấy dễ khóc vl. Vừa đi vừa khóc cho tình yêu đầu...
Về đến nhà, đông đủ mọi người rồi, chúng nó hỏi người yêu tôi đâu nhưng cười nhẹ bảo.
- Mưa, vừa bước ra ngoài cửa đã mưa rồi nên tao cho nó ở nhà.
Chúng nó cứ răm rắp tin chứ chả biết con con mẹ gì, trời mưa dầm nước chạy xe đến thẳng quán hát, lần đầu tiên tôi đi hát karaoke. Thằng Đức Cơ hát hay nên nó hát suốt, Bảo Bối thì được cái phá nhạc vô cmn đói và Kiên Long cũng thế :3 Mày mình ngồi im chả hát hò gì.

Lúc về nhắn vài tin, nhỏ xin lỗi rối rít rồi lại làm lành, bàn chùn bảo mai (19/5) không đi được nên để ngày 23/5 (đúng ngày sinh nhật) thì đến. Tôi thì cũng cứ tin như thế nên cả ngày hôm đấy hứng ở nhà đợi. Đợi đến 3h vẫn không thấy mặt mũi đâu, từ sáng không thấy nhắn tin gì nên chả biết có đến không nữa. Gọi thì thuê bao nên chịu rồi, tối đang chơi game thì có tin nhắn, '' giờ t mới cầm điện thoại, nay đi với mẹ lên ST cả ngày''.
Xác định là chia tay cmn luôn rồi :v. Éo thể tha thứ được.

Hè tôi đâm đầu vào game là nhiều, hè team về nên cày game ác liệt hơn. Người ta nói đen tình đỏ bạc quả không sai, cả cái hè đấy chẳng bao giờ tôi thiếu tiền cả. Tối nào cũng có team đi trà đá ngoài gạch không thì đi ăn ốc ở cầu cầu trò. Ngồi trên cầu xe tải đi qua rung rung êm đít thích lắm :3
Trước có các ông các bà đánh cầu ở đây nhưng giải tán hết rồi, giờ thành sân bóng riêng của bọn tôi, đá bóng lúc thì kèo nước kèo trà đá. Không đá bóng thì đi bơi ngoài sông. Ở quê cũng có cái hay chứ :3.

Cũng là hè, tôi quen con bé tên Thảo, cũng chỉ là quen ảo thôi nhưng nói chuyện với nó thoải mái. Sinh năm 2000 ở Tân Bình sài Gòn. Quen khi cái team chế Mon của tôi bu vào bảo nhỏ làm FS cho. :3 Cũng được cái ''Kiều <3 Em Yêu Anh!'' =)).
Nói chuyện nhiều đến nỗi chẳng biết là đã nói những cái gì với nó rồi, liên thiên không thì chửi nhau. Hồi mới quen thì anh em giờ thì mày tao Nó bố láo lắm, dm nó.
Avatar trên facebook của tôi hầu như toàn ảnh của nhỏ hết. :3 Được nó khen là hiểu con gái, lo với quan tâm cho nó, nếu mà ở gần là nó yêu tôi rồi. Nghe phởn vcl. =))). Skype nói chuyện, hát cho nhau nghe, nó hát thì như cẹc mà cứ ậm ừ hát. Rồi bắt tôi hát ''Em yêu ảo lòi'' cho bằng được, hát xong thì nó cười sằng sặc, hỏi thì không nói đến lúc up lên fb tag tên tôi vào mới biết...
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nhoksieu.quay.372
 
Đơn Giản... Đây là cuộc đời tôi!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» cảm ơn em! người con gái đã thay đổi cuộc đời tôi
» [ Truyện Voz ] Cuộc đời... 1 giấc mơ!!!

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Yêu Truyện :: Truyện - Thơ - Văn- Music :: Sưu tầm-
Chuyển đến